
ỉ vì Angko. Bạn lại khác. Bạn cứ đang ngắm nhìn. Cuộc hành trình của bạn khác với
mọi người. Bạn cũng không trò chuyện với người khác. Bạn phát hiện thấy
cuộc đời của một con người cô độc làm việc trong nhà đã khiến bạn mất đi hứng thú và động cơ đối với ngôn ngữ. Đương nhiên, bạn cũng không có
cảm giác có điều gì không đúng. Thứ mà bạn duy nhất nhớ được
là gió mát và ánh nắng trưa xuyên vào dãy hành lang dài âm u trong điện
Angko. Phía sau cột đá đựng dứng là cây xanh mướt và thảm cỏ dưới nắng
chan hoà. Đàn chim bay ngang bầu trời. Có thể nghe thấy tiếng chim kêu
và tiếng lá rụng loạt soạt. Chính là âm thanh đó. Đi một
đoạn, bạn sẽ ngồi xuống tảng đá. Nghỉ ngơi. Lắng nghe gió. Hòn đá cổ
kính và mát rượi. Phía sau trên có vết chạm khắc. Khi con người muốn lưu giữ một số thứ vĩnh hằng luôn nhớ tới điêu khắc. Nhưng khi những hình
ảnh này được thể hiện, tất cả những vui buồn đều tan biến như khói mây. Tất cả mọi người đều muốn tới núi Ba Khẳng ngắm mặt trời lặn, vì nghe
nói đó là nơi đẹp nhất thế giới khi mặt trời xuống. Thế là lúc hoàng hôn vừa buông, từng đám người bắt đầu tranh nhau trèo lên sườn núi có vách
đá dựng đứng. Bãi đất phẳng trên đỉnh núi đã chật kín người. Hầu hết là
đủ các dân tộc trên toàn thế giới. Nhưng mặt trời vẫn bị đám mây dày che kín. Giữ lại. Chỉ là một bình nguyên dần nhuốm màu vàng. Hai ngày tiếp đó, bạn vẫn chưa được thấy mặt trời lặn. Cảnh đẹp nhất thế
giới có lẽ phải xuất hiện rất hiếm hoi, được ít người chứng kiến. Nó
phải thần bí, khác thường. Bạn chợt nghĩ ra cuốn tiểu thuyết của mình.
Bạn thấy sau này sẽ viết một cuốn tiểu thuyết. Cuốn đó sẽ có cái kết như sau. Một con người chưa được thấy mặt trời lặn. Một ước hẹn không tài
nào thực hiện nổi. Cuộc sống của chúng ta vốn chỉ tiếp tục vì chờ đợi,
nhẫn nại vì thất vọng. Một cô gái Trung Quốc thuê một chiếc
xe máy, kêu anh tài chở đi thăm Angko. Đó là một thanh niên Campuchia
trẻ và đẹp. Họ có ba ngày, cứ xuyên qua những cánh rừng và thảo nguyên
của Angko. Từng mất một buổi chiều trong một căn miếu nhỏ vắng khách du
lịch, Banteay Samre. Bên trong hoàn toàn lưu giữ được bậc thềm, vách
tường và cột trụ cổ kính. Còn đó cả tiếng hoà thượng gõ mõ. Khoảng ba
giờ, đột nhiên có một trận mưa khủng khiếp rất hiếm hoi trong mùa khô.
Họ bị nhốt trong hành lang. Nghe tiếng mưa rơi trên các tán lá. Có một
nụ hôn chưa thực hiện. Cuối cùng, cô gái trả tiền xe hơn gấp
đôi. Chỉ vì day dứt hay cảm động? Không cần biết. Đó là một đoạn tình sẽ không có mở đầu. Chỉ đến từ độc thoại. Rất thực. Tiếng mưa
rơi là một chi tiết khiến người ta bồi hồi nhất trong cả câu chuyện.
Đứng từ góc độ tiểu thuyết, một nụ hôn chưa được thực hiện luôn tuyệt
diệu nhất. Mùa Xuân, tôi nhận nuôi Ngoan. Ngoan là một con chó tạp chủng. Tôi chưa từng cho rằng mình sẽ không nuôi bất kỳ con vật nào. Nhưng, gặp Ngoan là một chuyện rất ngẫu nhiên. Tôi tới quán cà phê, vừa xuống xe, lúc đi xuống con đường hầm băng qua đường, nhìn thấy nó. Nhỏ
xíu. Đôi mắt đen lánh. Chừng hai tháng tuổi. Đang ốm. Tôi bế nó về nhà.
Nó cứ nôn liên tục, đi ngoài ra máu, tính nết rất cô độc, thích trốn
trong góc. Đem nó đi chữa bệnh. Trong bệnh viện thú y, bác sĩ truyền
nước muối, huyết quản ở đùi nó quá nhỏ, lại tiêm thêm hơn mười ống nữa.
Nó không kêu rên, rất nhẫn nại. Hoặc nói một cách khác, nó chưa đủ sức
cảm nhận được đau đớn. Lúc ôm nó, tôi nghĩ, Mình không thể đợi nó khoẻ xong lại đem đi tặng người khác. Thế là tôi giữ nó lại. Tôi ngắm nó dần phục hồi và hoạt bát trở lại. Đặc trưng tạp chủng của
nó rất rõ rệt. Sắc vàng lẫn đen. Tai to dựng đứng. Lúc chạy thục mạng
như thỏ, cặp giò vừa nhanh vừa cao. Cặp mắt u buồn, mang nét quyến rũ.
Rất thích chơi trốn tìm với tôi, nấp dưới ghế để tôi không với tới được. Cũng rất thích được ôm và vuốt ve. Lớn rất nhanh. Tôi mua loại thức ăn
ngon nhất của chó ở siêu thị. Nó vừa mập vừa rắn chắc, học được tất cả
các thói xấu của tôi. Có lúc rất kiên cường, có lúc rất u
uất. Nóng lạnh thất thường. Lúc ngủ thích vùi cái đầu xinh xắn lên cánh
tay tôi, như một đứa trẻ nằm ngủ thích kê gối. Tôi nghĩ có lẽ nó đã
khiếp sợ sẵn. Nó là một cô nhi, bị giật ra khỏi vòng tay của bố mẹ và
anh chị em từ khi còn rất nhỏ. Do vậy tính cách rất phức tạp, không
trong sáng, hồn nhiên như những chú chó khác. Khi tôi đưa
Ngoan tới bệnh viện tiêm phòng, những con chó khác đều thuộc các giống
chó cao quý, trông rất rực rỡ. Chỉ có Ngoan là một con cún nhỏ bình
thường, lông ngắn tũn. Nhưng ngắm nó, thấy nó rất thông minh. Với dáng
vẻ không dễ bị bắt nạt. Chúng tôi cũng có lúc cãi nhau. Rồi không ai
thèm để ý tới ai. Nó tò mò với tất cả những gì tôi có. Nhưng một khi
phát hiện thấy tôi muốn ngăn nó sang một bên, nó rất tức giận. Tôi có
rất nhiều việc phải làm, không thể lúc nào cũng ở bên nó. Nhưng trong
nhà không có khách khứa ra vào, nó không tìm ra nổi bạn mới. Vì thế lúc
bệnh viện, vừa nhìn thấy người đi qua, nó vui sướng lao tới, muốn chơi
đùa với họ. Luôn làm mọi người khiếp sợ. Sự nhiệt tình của nó khiến
người khác phải nghi n