XtGem Forum catalog
Đào Chi Yêu Yêu

Đào Chi Yêu Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323812

Bình chọn: 9.00/10/381 lượt.

ang vùi vào gối.Bắt đầu từ lúc nào, nhìn khuôn mặt này, hắn không còn hình dung đến A Hành nữa?A Hành, thê tử hắn đã từng yêu sâu đậm. Hắn cho rằng, hắn sẽ yêu nàng cả đời, cho dù nàng đã rời xa hắn.Thế nhưng, ngay tại lúc hắn tịch mịch nhất, nàng lại xuất hiện. Nàng có khuôn mặt của A Hành, vào lúc hắn không chút phòng vệ, dễ dàng mà xâm nhập vào trong lòng hắn. Chờ khi hắn ý thức được không đúng, muốn thoát ra nhưng đã quá muộn.Hắn phải thừa nhận, nếu như ngay từ đầu nàng không lấy hình dáng của A Hành để xuất hiện, hắn chưa chắc đã đem lòng yêu nàng. Khi hắn đã tồn tại tư tưởng bài xích với một người, nàng căn bản ngay cả cơ hội gần hắn cũng không có.Nhưng mà trên đời lại tồn tại loại duyên phận trốn đâu cũng không thoát này, cho dù hắn có thông minh đến thế nào, cũng tuyệt đối không ngờ trên đời lại có chuyện ly kì đến như vậy. Một sợi phương hồn đến từ mấy trăm năm sau, một dáng cười trong sáng khiến hắn thất thần, cuối cùng khiến cho trái tim chết cô quạnh của hắn một lần nữa nổi lên rung động, lại cũng không thể không chú ý đến người ấy. Từ đó về sau, trong mắt trong tâm chỉ có dáng cười sạch sẽ thanh đạm như cúc kia, không chứa được cái khác nữa.Hắn đưa tay nhẹ nhàng chải vuốt sợi tóc của nàng. Tóc nàng rất dài, hẳn là từ trước đến giờ vẫn chưa cắt sửa, tóc cũng là để xõa tự nhiên, có thể thấy được chủ nhân của bộ tóc này căn bản không hao phí bất luận một chút tâm tư nào vào nó. Nàng từ trước kia cũng như vậy, đối với chuyện trang điểm của nữ nhi luôn luôn không để tâm, một cái búi tóc búi thế nào cũng không tốt, mỗi lần hắn đều phải giúp đỡ. Bây giờ nghĩ lại, khi đó hắn thực ra còn có tư tâm, căn bản không hề dạy nghiêm túc. Nếu nàng thực sự học xong, hắn lại mất đi rất nhiều lạc thú đấy chứ.Nhìn lọn tóc bạc trong tay, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt hoài niệm xa xăm.Nếu nói, nàng tóc đen, có thể còn có chút bóng dáng của A Hành, thì nàng một đầu tóc bạc giờ đây, cũng đã không còn một chút khí tức nào của A Hành nữa, nàng chính là nàng, An Nhược Sơ.An Nhược Sơ, Nhược Sơ…Dung nhi đã từng tán dương tên của nàng, còn hỏi tên của nàng có phải còn có điển cố gì hay không. Khi đó nàng nhỏ giọng nói một câu, Dung nhi không nghe rõ ràng, nhưng mà tránh sao được nhĩ lực hơn người của hắn.“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến”, hắn nghe được nàng nói như vậy.Sau khi nghe xong, hắn trầm mặc thật lâu.Đời người nếu cứ như lúc mới gặp, đây là ước vọng của nàng sao?Nàng cũng đã từng hoài niệm đoạn thời gian tốt đẹp trước đây sao?Hắn còn nghĩ rằng, chỉ có một mình hắn còn nhớ. Nhớ rõ vẻ mặt chán nản khi thua cờ của nàng, nhớ rõ vẻ mặt hào hứng khi nghịch nước của nàng, nhớ rõ khi nàng nghiến răng nghiến lợi học thuộc lòng, nhớ rõ nụ cười nhẹ trong sáng khi hắn rót cho nàng một chén trà ấm nóng.Nàng thì sao? Trong trí nhớ của nàng, có phải cũng cất giữ phần tốt đẹp của hắn hay không? Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cười khổ. Cho dù có, cũng đã sớm bị một tay hắn phá hỏng.Ngày đó, hắn nói như vậy với nàng, nhất định nàng càng không có khả năng tha thứ cho hắn nữa.Nàng thế mà lại đáp ứng nữ nhân tên Lăng Nhi kia, nói khi nào dưỡng bệnh tốt sẽ trở về. Hắn nghe xong chỉ cảm thấy tức giận không thôi. Nàng còn muốn đi nơi nào? Thất tung bốn năm còn chưa đủ sao? Hắn luôn luôn tự chủ mười phần, thế mà lại không nhịn được tức giận nói những lời như vậy với nàng, thầm nghĩ bất kể hậu quả nào cũng phải giữ nàng ở bên người.Cho tới bây giờ cũng chưa có ai có thể khiến hắn tức giận đến nghiến răng mà lại không biết làm sao cho phải như thế.Coi như là bị nàng hiểu lầm, chỉ cần có thể giữ nàng ở bên người, hắn cũng cam lòng.Cầm chiếc áo choàng bao lấy nàng, hắn ôm nàng lên, sau đó đi ra khỏi khoang thuyền, dưới chân vận khí, nhanh nhẹn đáp xuống bên bờ. Bắt đầu bước, hướng về phía sâu trong rừng đào.Bốn năm.Tìm bốn năm, đợi bốn năm, ngày hôm nay, hắn rốt cuộc cũng đã dẫn theo nàng về nhà. * An Nhược Sơ nhu nhu đôi mắt chua xót khó chịu, nàng luôn luôn ít ngủ, làm sao lại ngủ sâu đến như vậy được?Nhìn đỉnh giường, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt thêm mấy cái nữa.Xem xét xung quanh, cuối cùng cũng trở lại đảo Đào Hoa rồi sao…Vì sao nàng lại có cảm giác như đã qua mấy đời?Trở mình, ngoài cửa sổ trời đã sáng bảnh, cũng không biết là mấy giờ. Nàng nhìn cách bài trí trong phòng, hầu như cũng không có chút thay đổi nào so với khi nàng bỏ đi, hơn nữa xem xét theo độ sáng bóng của đồ dùng trong phòng thì hẳn là nô bộc câm ở đảo Đào Hoa cũng không hề lấp liếm qua loa.Lại quay về nơi đây, tâm tình đúng là phức tạp.Nói như thế nào nhỉ, phải nói cũng có phần hoài niệm… Dẫu sao đây cũng là nơi có thể gọi là “nhà” từ sau khi nàng đến thế giới này.Bốn năm qua, có thể vì quan hệ đến tư tưởng, bất luận ở nơi nào cũng cảm thấy chỉ là điểm dừng chân nhất thời, sẽ không xuất hiện cảm giác “nhà” này. Nàng cũng theo bản năng không mua linh tinh này nọ, hành lý vẫn luôn nhiều như thế, tùy thời cầm liền có thể rời đi.Vốn nghĩ rằng bản thân sẽ tràn ngập chán ghét với nơi này, nhưng mà nàng xấu hổ phát hiện, trong lòng nàng lại xuất hiện một cảm giác ổn định mà khô