
uốn nuốt trọn đôi môi của cô. Liều mạng, cho đến khi anh thoả mãn mới thả đẩy cô ra, lười biếng kéo vĩ âm: "Thứ hai đâu?"
Thì Nhan nhất thời không trả lời, lời anh nói rõ cùng mình đối nghịch, càng không cho phép, anh càng phải làm, người đàn ông này lúc nào lại ngây thơ như vậy? Cô cắn răng nghĩ ngợi, nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, đột nhiên lại gần bên lỗ tai anh, nhẹ a một hơi, cô đột nhiên xuất hiện thân mật làm Trì Thành ngẩn ra, chỉ nghe cô ghé vào lỗ tai anh nói: "Thứ hai chính là......"
Cô "Bá" một cái kéo qua dây lưng, cố ý kéo dài vĩ âm nương theo đem lấy dây lưng hung hăng quấn lên hai cổ tay anh, không chút nào cho anh phản ứng. Tình trạng này Trì Thành lần trước đã thể nghiệm qua, hôm nay liền cũng không quá cảnh giác, nào có thể đoán được lần này cùng lần trước không giống nhau, cô thật chơi liều, một vòng, hai vòng, hoàn toàn giữ chặt.
Không nghi ngờ chút nào lúc này cô hoàn toàn chiếm thế thượng phong, thong thả ung dung nhảy qua quỳ gần bên hông anh, thấp con mắt kiểm tra anh, muốn động cũng không thể chỉ trưng ra vẻ mặt buồn bực, Thì Nhan hết sức hài lòng.
Thậm chí đem tay anh bị trói đến lan can trên đầu giường, nhíu mày dò xét: "Ngoan, hầu hạ tốt, em tới yêu anh."
Thì Nhan nói xong, đôi tay lui về phía sau chống đỡ, đè lại hai chân anh, muốn anh không thể động đậy. Anh như vật tế mặc cho người định đoạt, cảm giác nhất định thật tệ, nhưng tựa hồ anh lại rất hài lòng, chờ cô tiếp tục, vẻ mặt vài lần biến ảo, cuối cùng ngừng vẻ mặt cười như không cười, mắt híp lại, trong tròng mắt như có hai ngọn lửa, nhìn xem cô còn có thể giở trò gì.
Thì Nhan đối với lần này không hài lòng, không khách khí chút nào trêu chọc anh đồng thời, đem động tác cố ý thả chậm, từng điểm từng điểm phập phồng, nhìn vẻ mặt anh từ từ mà trở nên vặn vẹo, nghe anh thở dốc càng ngày càng nặng, Thì Nhan"A" một tiếng cười lên: "Không tệ, làm cho em xương cũng mềm nhũn rồi, có thưởng."
Trong mắt Trì Thành dục hỏa bùng nổ, làm sao có thể từ tốn điềm đạm nữa, ức chế không được nhỏ giọng nói: "Mới vài ngày không gặp, làm sao em đột nhiên nói năng nhỏ nhẹ như thế ?"
Ánh mắt của người đàn ông suồng sã tứ phía quét qua mỗi một chỗ thân thể cô, đột nhiên nâng lên thân mình, cố gắng lấn đến gần, Thì Nhan suýt nữa ứng phó không kịp, cuống quít đè lại hai vai anh, đẩy anh trở về, anh có lòng phản kháng, động tác kịch liệt càng không thể thu thập, Thì Nhan được cái này mất cái khác, cơ hồ bị ném đi, hai chân theo bản năng kẹp thật chặt ở bên hông anh, hiểm hiểm tìm về thăng bằng.
Trì Thành cũng không cho cô có cơ hội thở dốc, va chạm muốn đứng lên không trông nom để ý đến cô, Thì Nhan dùng hết hơi sức mới miễn cưỡng áp chế lại anh lần nữa, vậy mà không biết bị đụng chạm ở chỗ nào, nhất thời có một loại đau đớn đến nội tạng nhức mỏi, căng thẳng cau mày không chịu được rên rỉ, cúi đầu liền phát hiện anh đang đưa mắt nhìn.
Anh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, mắt đen như mực, so với việc anh cử động càng thêm đem mọi giác quan quanh cô quấy thành mảnh vụn.
Thì Nhan rối loạn bên trong chỉ có thể kéo qua gối đầu, đậy lên ánh mắt anh. Trong bóng tối dục vọng như dây cung dễ dàng bị kích thích, mất đi thị giác, xúc giác trở nên cực kỳ nhạy cảm, cho tới bây giờ anh chỉ chảy mồ hôi mà không hề rên rỉ, nhưng đến cuối vẫn không chịu được liên tiếp kêu rên.
Gần kết thúc Thì Nhan mệt mỏi tựa như đánh qua một trận chiến, thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.
Người đàn ông bên cạnh nhiệt độ nóng bỏng đến dọa người, giọt mồ hôi Thì Nhan rớt xuống lồng ngực anh, gần như có thể "Hưng phấn" bốc hơi, giây phút ngắn ngủi mất hồn đi qua, Thì Nhan giúp anh cởi ra dây lưng, kéo qua áo sơ mi của anh qua loa mặc vào, nằm chết dí cách anh xa nhất ở góc giường chờ hồi hồn.
Toàn thân Trì Thành ướt đẫm, sợi tóc bết dính vào trán, lửa nóng ở lồng ngực dán lên phía sau lưng cô, Thì Nhan không còn hơi sức để giãy nữa, chỉ đành phải thuận theo anh.
Vạn vạn không ngờ tới câu thứ nhất anh mở miệng chính là: "Em đã thỏa mãn chưa?" Giọng nói khêu gợi lại biến thành hài hước như thế, nghe tới cũng không chói tai.
Cổ họng Thì Nhan như bị kỳ cục, một hồi lâu đều nói không ra một lời, chỉ có thể gật đầu một cái.
"Có thưởng?" Thanh âm của anh bỗng dưng chìm mấy phần, con ngươi lúc sáng lúc tối, tựa như cất giấu cái gì.
Thì Nhan tà tà liếc mắt một cái, từ trên mặt anh dòm không ra bất kỳ tâm tình gì, nghĩ lại, suy tư đến phương án khả thi nào đó, Thì Nhan cảm thấy rất thú vị, bất giác cười, lúc này bủn rủn xuống giường đi lấy túi của mình.
Lấy ra ví tiền, đưa lên tiền mặt. Đem mọi thứ tất cả muốn trở thành một khoản giao dịch, cảm giác tội ác đột nhiên biến mất, Thì Nhan che giấu chút hơi sức, đúng như kim chủ, lý lẽ khẳng khí hùng hồn nâng cằm anh, biến thành phường lỗ mãng: "Thật phấn khích có thưởng."
Thì Nhan cho là anh sẽ tức giận, sẽ phất tay áo rời đi như trước đây đã từng vô số lần bị chọc giận. Lần này gặp mặt nếu dùng lấy loại phương thức này kết thúc, tối thiểu cô sẽ không lúng túng như vậy, trong lòng cô đang đánh loạn tính toán, thế nhưng anh lại đột nh