Polaroid
Đánh Mất Tình Yêu

Đánh Mất Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326564

Bình chọn: 8.5.00/10/656 lượt.

i Tiểu Đan: "Dọn đồ xong chưa? Chúng ta đi."

******

Hôm nay Đại nhân miễn cưỡng tiếp nhận ý kiến của cô, nhưng làm người ta đau đầu nhất lại chính là tên tiểu tử trong ngực người này, vẫn như cũ liều mạng không chịu rời đi ngực của Trì Thành, Thì Nhan không nghĩ ra biện pháp, đau đầu nhức óc.

Bác hàng xóm kế bên căn hộ trong cùng của Thì Nhan tuổi không khác nhiều lắm với mẹ đều nói cô quá sủng nịnh đứa nhỏ, nhưng kinh nghiệm dưỡng dục đứa nhỏ dùng trên người tiểu quỷ nhỏ lại không có tác dụng, phiền lòng nhất chính là việc vắt óc tìm mưu kế cũng không đổi được sự phối hợp của nó, Trì Thành đơn giản chỉ nói một câu, âm thanh mềm mỏng nhỏ nhẹ: "Lần sau ba dẫn con đi ra ngoài nữa có được hay không?"

Thì Nhan 100% tin chắc mình nhìn thấy ánh mắt con trai "Vụt" sáng lên, sau đó nâng lên đầu nhỏ nhìn về phía Trì Thành, hỏi thăm thiệt giả hừ hừ. Trì Thành khuyên nó, hôn gương mặt mới chịu buông tay: "Bái bai."

Thì Nhan rốt cuộc thuận lợi nhận lấy con trai, sợ tiểu tử kia hối hận, lại không dám làm nhiều chuyện, dừng lại ôm lấy đã. Tiểu quỷ nhỏ cựa quậy ở trên vai Thì Nhan, không ngừng nhìn lại, lúc đến cửa thang máy tay nhỏ bé vung lên: "Ba, bái bai."

Lòng của Thì Nhan đều vì một tiếng kêu này làm mềm nhũn, cho đến khi vào thang máy, tiểu quỷ mới không hề ngẩng đầu nhìn quanh nữa, Thì Nhan không khỏi tỉ mỉ quan sát tiểu tử, ngũ quan cùng nam nhân kia một khuôn mẫu khắc ra, giống nhau như vậy.

"Làm sao con cứ thích ba như vậy?" Thay vì nói cô là đang hỏi tiểu quỷ nhỏ, không bằng nói cô chỉ là buồn bực lầm bầm lầu bầu.

Tiểu quỷ nhỏ đoán chừng nghe không hiểu, nghẹo đầu liền đem tay hướng miệng nhét, Tiểu Đan ngồi ở trên món đồ chơi cười hắc hắc: "Bảo bảo tính tình giống như chị vậy!"

Tiểu Đan thà không chen vào nói cũng may, vừa mới thốt ra lời nói, Thì Nhan lại có hưng phấn muốn hỏi tội, quay mặt qua, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tiểu Đan một vòng: "Tiểu Đan em hãy thành thật khai báo, rốt cuộc nhận bao nhiêu thứ “tốt” từ hắn?"

Loại tình trạng này không phải là không có qua, bảo mẫu lúc trước chính là người Trì Thành lặng lẽ sắp đặt.

"Chị Thì chị cũng không phải không biết, em đối với sự vật xinh đẹp từ trước đến giờ không có sức chống cự." Tiểu Đan cười mờ ám, vò đầu muốn chết dứt khoát thay đổi gương mặt, "Nhất là, đàn ông đẹp trai."

Điểm này Thì Nhan ngược lại tán đồng, tiểu cô nương đối với Trì Thành, thậm chí đối với Tịch Thịnh, ai cũng quan tâm. Trở lại cửa nhà mình, thấy Tịch Thịnh đứng phía trước, Tiểu Đan cười đến rực rỡ.

Thì Nhan phái Tịch Thịnh khuân đồ, tự mình vào nhà trước. cuối cùng Tịch Thịnh đem đồ toàn bộ chuyển vào trước cửa, mệt mỏi thở hồng hộc: "Tại sao lại mua nhiều món đồ chơi như vậy?"

Lúc này Tiểu Đan cũng hiểu được muốn giấu diếm, chỉ có tiểu tử nhỏ hưng phấn đến mặt mày phát sáng: "Ba, mua."

Đứa bé nói chuyện vẫn là hai chữ bắn ra ngoài, ngữ điệu mơ hồ, Tịch Thịnh vội vàng tháo hộp đồ chơi, không chú ý nghe rõ. Xuất hiện là hình Transformers to lớn hơn đứa nhỏ một cái đầu, Tịch Thịnh yêu thích không buông tay, đối với cháu ngoại mình hâm mộ, rất khách khí dụ dỗ: "Món đồ chơi này phòng con có còn nhiều hơn so với phòng chú, cái này đưa cho chú có được hay không?"

Không biết tiểu quỷ nhỏ có hiểu ý hay không, chỉ thấy nó đột nhiên duỗi thẳng hai chân, một cước đá phải mặt Tịch Thịnh, ngay giữa sống mũi. Tịch Thịnh suýt nữa ngã xuống đất, đau đến thẳng bịt mũi, mặt tiểu quỷ nhỏ vô tội, nghiêng đầu nhìn Tịch Thịnh một cái, thân thể nhỏ bé từ từ dịch chuyển đến cạnh ghế sofa, cứ như vậy lưu loát hạ xuống, thủ hộ món đồ chơi của mình.

Thì Nhan cười đến ngửa tới ngửa lui, Tịch Thịnh há mồm trở mình chen đến bên cạnh cô: "Tiểu tử này nhất định là cố ý!"

"Ai biểu em người lớn như vậy còn cùng nó giành đồ chơi?"

Bởi vì dán phải gần, trong mắt cô mỗi một biểu cảm của Tịch Thịnh đều nhìn thật rõ ràng, thậm chí lún đồng tiền rạng rỡ lâu chưa từng thấy cũng hiện ra, Tịch Thịnh từ đuôi đến đầu nhìn cô, kinh ngạc đến cái trán cơ hồ muốn áp vào trên cằm cô: "Hôm nay đi chỗ nào chơi? Vui vẻ như vậy?"

Vẻ mặt Thì Nhan lập tức trầm xuống, sờ sờ mặt của mình: "Nào có?"

Thời tiết tháng mười, so với vẻ mặt của phụ nữ, nói thay đổi liền thay đổi ngay. Cô vui vẻ là được rồi, Tịch Thịnh không có ý định vạch trần, thừa dịp cô tâm tình tốt, tính toán vì mình đòi thêm phúc lợi: "Ta còn chưa ăn cơm tối."

Hắn đang tính toán gì, Thì Nhan rất rõ ràng, cầm điều khiển ti vi đổi đài, lờ đi hắn: "Chúng ta cũng đã ăn rồi."

"Ta cả ngày đều ở đây cùng những kiến trúc sư người nước ngoài bôn ba, chết rất nhiều tế bào não." Hướng trên cánh tay cô cọ, làm bộ uất ức, "Muốn ăn hai món mặn một canh bồi bổ."

Thì Nhan cúi đầu suy nghĩ một chút, có chút khó có thể mở miệng, nhưng không nói, trong lòng nghẹn lại. Chốc lát, trịnh trọng nhìn lại: "Hai món một canh? Có thể, chỉ là ngươi phải trước trả lời ta cái vấn đề."

Tịch Thịnh cảm thấy có hy vọng, cánh tay dài vung lên, hết sức phóng khoáng: "Nói!"

"Có người, em và hắn ở cùng nhau, rất có thể cả đời sẽ không dễ chịu, nhưng nếu như em không phải cùng hắn ở cùng