
ói trắng ra như vậy, Phương Khiêm cũng không nhịn được nở nụ cười, nhẹ giọng trêu chọc cô: “Nhớ thế nào?”
“Rất nhớ, rất rất nhớ.” Hơi ấm trong phòng khách bốc lên cùng với hơi nóng sau khi uống rượu làm
cho Giản Tình không thể không nới lỏng khăn tắm ra một ít, “Muốn gặp anh ngay lập tức.” Nếu đã dám gọi điện thoại thì nói một hai câu bốc đồng
cũng đâu là gì.
Cô gái nhỏ làm nũng khiến
cho Phương Khiêm rất thích thú. Anh thầm nghĩ về sau nếu thỉnh thoảng để cô uống chút rượu, hiệu quả chắc sẽ rất thú vị, “Em ngoan ngoãn đi ngủ, tỉnh ngủ là có thể gặp anh.”
“Được rồi, anh đi làm việc đi… A…” Giản Tình còn chưa nói xong, lại đột nhiên kêu nhỏ một tiếng.
Thanh âm mặc dù thấp, nhưng Phương Khiêm vẫn nghe được: “Sao vậy?”
Giản Tình thẹn thùng lắc
đầu, một tay cầm di động, tay kia luống cuống chỉnh lại khăn tắm. Vừa
rồi vì đã thả lỏng khăn tắm một chút, cho nên khi cô có động tác hơi
mạnh, khăn tắm liền nhanh chóng tuột đến tận thắt lưng, lộ ra phần lớn
da thịt trắng hồng cùng với hai quả đào căng tròn trước ngực.
Nghe Phương Khiêm hỏi như vậy, cô cũng rất tự nhiên đáp: “Không có gì, khăn tắm vây quanh người bị rớt.”
Giản Tình chưa nghe thấy
bên kia trả lời lại, đã bất giác phát hiện câu nói vừa rồi của mình có
bao nhiêu ám muội. Mặt cô đỏ ửng lên như quả cà chua.
“Em tắm xong mà không mặc quần áo?” Phương Khiêm cảm thấy lúc này sự tự chủ của mình đang phải trải qua thử thách rất lớn.
Giản Tình đỏ mặt, gật gật
đầu, lại nhớ ra hai người đang nói qua điện thoại, anh sao có thể nhìn
thấy động tác của cô. Vì thế cô ngoan ngoãn trả lời: “Em có quấn khăn
tắm mà.”
Phương boss chợt nhận ra
rằng đứng ở nơi này nói về vấn đề này chỉ có tự mình hại mình mà thôi.
Phải biết rằng lực sát thương của việc nửa che nửa hở so với khỏa thân
là mạnh hơn rất nhiều, anh giống như đang nhóm lửa tự thiêu mình, nuốt
nuốt nước miếng, khó khăn mở miệng: “Trời lạnh, mau tìm quần áo mặc
vào.”
“Nhưng mà em nóng…” Cô gái nhỏ ở đầu bên kia không ngượng ngùng tiếp tục nũng nịu.
Phương Khiêm im lặng một lúc.
“Phương tổng, bọn họ đang
gọi cậu.” Đang lúc Phương Khiêm cầm di động ngẩn người trước bức tường
thì có người ở phía sau gọi anh.
Quay lại, Viên Dịch cao lớn một tay cầm chén rượu, dựa vào vách tường, vẻ mặt cười mà tựa như không cười nhìn anh.
“Biết rồi.” Cúp điện thoại, Phương Khiêm ỉu xìu liếc nhìn hắn.
Đang định đi vào phòng họp, chợt nghe Viên Dịch nói: “Cậu thật ra rất thương cô gái của cậu, nếu đã như vậy tại sao lại giấu diếm mối quan hệ?”
“Việc này không cần cậu quan tâm.”
“Mình đương nhiên không quan tâm, có thể có người cảm thấy quan tâm thôi.” Viên Dịch chợt lỡ miệng nói.
Phương Khiêm đương nhiên
biết Viên Dịch nói “có người” là ám chỉ ai, anh nhíu mày, dừng bước,
trầm ngâm nhìn Viên Dịch một lúc, đột nhiên cong miệng nở nụ cười, “Viên Dịch, cậu đối phó những người bên trong hộ mình nhé, mình đi trước
đây.”
Viên Dịch giật nảy mình
trước thái độ thình lình xoay chuyển của Phương Khiêm, nhìn anh quay
người đi sang hướng khác, bèn vội vàng kéo lấy cánh tay anh, “Ê, cậu
đừng ác như vậy chứ, một mình mình làm sao đối phó được với những người
trong đó.”
Phương Khiêm lạnh lùng
cười, chậm rãi rút tay về, “Cậu bảo mánh khóe của cậu cao tay lắm mà,
vậy chứng minh cho mình xem.” Nói xong, anh không thèm quay đầu lại,
bước thẳng ra ngoài.
Để lại Viên Dịch đứng lặng
tại chỗ, liên tục cười khổ, thầm nghĩ người nhà họ Phương đúng là đều
khó chơi, mà anh lại bị kẹp giữa hai bên, quả thực là khổ không nói hết.
Giản Tình cúp điện thoại,
tựa vào sô-pha bưng tách trà uống. Không biết vì sao tuy cô cảm thấy đầu choáng váng, nhưng lại không muốn vào phòng ngủ, mà lười biếng nằm ườn
trên sô-pha.
Ánh mắt đảo quanh phòng,
đột nhiên nhìn thấy dưới bàn trà có cái rổ nhỏ đựng đồ linh tinh, bên
trong có mấy bình sơn móng tay. Vì thế cô chợt nổi hứng, nhảy ra khỏi
sô-pha, ngồi xuống thảm chọn một lọ sơn móng tay màu tím, bắt đầu tô
điểm cho bàn chân.
Khi Phương Khiêm dùng chìa
khóa mở cửa đi vào, một hình ảnh rơi ngay vào mắt khiến cho tim anh
suýt nữa ngừng đập: Cô bé của anh quấn khăn tắm quanh người, ngồi trên
thảm sơn móng tay…
Mái tóc dài lượn sóng được
cô dùng cái kẹp nhẹ nhàng cố định ở phía sau đầu, vài sợi bướng bỉnh
vương trên cái cổ trơn bóng và trên vai cô. Một chiếc khăn tắm màu lam
quấn quanh người, hai phần ba quả đào đầy đặn đã lộ ra bên ngoài, hơn
nữa chiếc khăn tắm lại khá “thiếu vải”, làm cho khi cô co chân, một hình ảnh mờ ám hiện ra khiến không khí trở nên ám muội.
Nhìn cảnh tượng như vậy,
cho dù không say, Phương Khiêm cũng vẫn cảm thấy chuếnh choáng. Cô bé
này, rõ ràng là tiểu yêu tinh ông trời phái xuống giày vò anh!
Nhanh chóng cởi giày, Phương Khiêm bước nhẹ nhàng đi đến bên người cô.
Giản Tình không biết là do
tác dụng của cồn hay bởi vì đang mê mẩn tô vẽ mà khi Phương Khiêm ngồi
xuống trước mặt cô, cô mới ngốc ngếch phát hiện anh vừa nói chuyện điện
thoại cùng cô, mà giờ lại đang ở trước mặt cô, sao có thể nhanh như vậy? Chẳng lẽ là cô uống rượu nhiều, xuất