
ểu Ý đúng là rất khó khăn, “Mình định tìm trưởng
phòng hỏi cho rõ ràng, nào ngờ ông ấy đột nhiên lại đi công tác, gọi
điện thoại cũng không thấy đâu. Kì lạ thật!”
Tần Tiểu Ý mân mê chiếc
đũa, “Trưởng phòng đi công tác sau lưng các cậu, điều này chứng tỏ rằng
ông ấy biết ngọn nguồn sự tình. Chính vì quyết định này là của người có
quyền lớn hơn ông ấy, cho nên ông ấy lựa chọn trốn tránh.”
“Đây mới là chỗ làm cho
mình cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là ai làm? Ngoại trừ một ít tin đồn
nhảm truyền ở ngoài, mình cũng không đắc tội với ai.”
Tần Tiểu Ý nhíu mày, cúi
đầu suy tư một hồi, đột nhiên ngẩng đầu trợn mắt nhìn cô, trong ánh mắt
đa phần là vẻ giảo hoạt, “Nếu không ngại thì cậu đồng ý việc này đi,
thoải mái đi chụp áp-phích, phiền não làm gì. Cứ đoán tới đoán lui bị
động như vậy, chi bằng trực tiếp đi chụp áp-phích, để mình trở thành chủ động.”
Giản Tình ngã ngửa trước đề nghị của cô, trợn tròn mắt đáp: “Sao có thể làm vậy, mình đâu có muốn chụp.”
“Cậu đừng nghiêm trọng thế, coi như đi chơi thôi, hơn nữa vị kia nhà cậu có bản lĩnh như vậy, chắc
chắn hắn sẽ giúp cậu giải quyết phiền toái.”
Lúc trước Phương Khiêm nói
chụp chơi một chút, giờ Tần Tiểu Ý cũng bảo vậy, Giản Tình phát hiện
mình lại do dự. Tần Tiểu Ý nói đúng, chỉ dựa vào phỏng đoán của bản thân thật sự rất bị động, Phương Khiêm hẳn là cũng biết gì đó, nhưng lại
không muốn nói rõ cho cô. Tình huống này thật chẳng hiểu ra làm sao.
Chi bằng hạ quyết tâm giải quyết chuyện áp-phích!
“Mình vẫn còn hơi lo lắng.” Cuối cùng Giản Tình trả lời .
Tần Tiểu Ý nhíu mày, “Nghe theo mình là tốt nhất, đúng rồi, khi nào chụp, nhớ gọi mình đấy nhé.”
Thật nôn nóng muốn biết phản ứng của Phương keo kiệt, xem ra lại có trò hay để coi.
Khi hai người thảo luận
xong việc, quay đầu nhìn thấy một bàn tràn ngập đồ ăn, Tần Tiểu Ý lập
tức nổi giận, “Ba người mà kêu nhiều đồ ăn như vậy, Lâm Kiều Kiều… Em
muốn biến thành heo à!!”
Bên kia Lâm Kiều Kiều đã bắt đầu ăn, vừa nhai thịt dê vừa cười khanh khách: “Hê hê… Ăn không hết em có thể mang về.”
Bởi bữa “đại tiệc lẩu” lúc
trưa Tiểu Lâm thật sự gọi rất nhiều, cho dù một mình cô bé giải quyết
hơn phân nửa, Giản Tình cùng Tần Tiểu Ý giải quyết một nửa còn lại,
nhưng Giản Tình vẫn no căng bụng.
Tần Tiểu Ý có thói quen ăn
lẩu nhất định phải uống rượu, vì thế ba cô gái vừa ăn vừa uống, khi ăn
xong thì mỗi người cũng đã uống không ít, cuối cùng vẫn là Tần Tiểu Ý
gọi ba cô đến lái xe đưa mọi người về nhà.
Khi Giản Tình về đến nhà
thì đã hơn hai giờ chiều, Phương Khiêm vẫn chưa về. Trước lúc cô ra
ngoài đã nhắn tin cho anh, đến bây giờ anh vẫn chưa hồi âm, không biết
có nhận được hay không.
Cảm thấy trên người vẫn còn lưu lại mùi lẩu trộn lẫn với mùi rượu, đầu Giản Tình hơi choáng váng, lảo đảo đi vào phòng tắm.
Tắm rửa thoải mái xong, mùi lẩu đã biến mất, nhưng mùi rượu vẫn không bay đi. Cảm giác người càng
lúc càng say, Giản Tình tiện tay quấn chiếc khăn bông to lên người rồi
bước ra khỏi phòng tắm, thầm nghĩ chắc uống trà sẽ làm bớt đi cảm giác
chuếnh choáng, liền đích thân pha một chén trà xanh đậm đặc.
Trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ, không biết có phải vì đã uống rượu hay không mà ý thức dường như đã rời khỏi lý trí, Giản Tình đột nhiên rất muốn gặp Phương Khiêm ngay lập tức, rất muốn anh ở đây im lặng ôm chặt lấy cô.
Ngồi ngơ ngẩn trên sô-pha
một lúc, Giản Tình gần như không ý thức được hành động của mình, tay cầm lấy điện thoại bấm ngay số điện thoại quen thuộc nhất. Tuy cô biết chắc lúc này anh đang bận việc xã giao, nhưng cô vẫn rất muốn nghe giọng nói trầm thấp của anh dù chỉ một lát.
Điện thoại vang lên vài
tiếng đã được đối phương nhận máy, ngay sau đó, Giản Tình nghe được
giọng nói êm tai như trong tưởng tượng vang lên ở đầu bên kia. Anh dùng
giọng điệu vô cùng thân thiết nói, “Tình, là anh.”
Trong lòng ấm áp, khóe
miệng Giản Tình nở nụ cười thật hạnh phúc, giọng nói đượm mùi rượu cất
lên: “Khiêm, có thấy tin nhắn của em không? Vừa rồi em và Tiểu Ý ra
ngoài ăn cơm, giờ đã về nhà rồi.”
“Ừ, có nhận được, không phải em uống rượu đấy chứ?” Nghe được giọng điệu khác thường của cô, Phương Khiêm cười khẽ hỏi.
“Đúng vậy, em uống không ít, vừa tắm rửa qua, đầu vẫn còn choáng váng.” Giản Tình nhỏ giọng nũng nịu.
Nghe thanh âm kéo dài mềm
mại của cô, tay cầm di động của Phương Khiêm hơi run lên, cảm thấy bên
tai cũng đang run lên, anh quay sang nhìn thoáng qua những người đang
ngồi xung quanh, khẽ gật đầu xin lỗi mọi người rồi cất lời: “Các vị cứ
tiếp tục, tôi đi ra ngoài nhận điện thoại.”
Đi đến một góc ít người,
Phương Khiêm mới chuyên tâm nói chuyện điện thoại với cô gái nhỏ đầu bên kia, “Sao lại uống nhiều như vậy? Sớm muộn gì cô nàng Tần Tiểu Ý kia
cũng sẽ làm hư em thôi.”
Giản Tình cúi đầu cười cười, “Tụi em ăn lẩu rất cay rồi uống rượu rất ngon, không ngờ lại uống nhiều như vậy.”
“Tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một lát đi.”
“Không ngủ được, nhớ anh.”
Giản Tình mang theo cảm giác say chuếnh choáng, cách nói chuyện rõ ràng
là lớn mật hơn so với bình thường.
Nghe cô n