
. Buổi tối, tuyệt đối không được đi ra ngoài, bên ngoài có người sẽ ăn thịt cậu."
Chẳng biết tại sao, rõ ràng là giọng điệu nhạt nhẽo như nước, lại khiến cho Tô Ca nghe được sự mệt mõi cùng bi thương ở bên trong. Không khí u oán hòa quyện trong không gian thật lâu chẳng tiêu tan.
Tô Ca không dám cử động, nhưng chỉ một lát sau cô lại mắc tiểu. Cô nghĩ lúc nào cũng không thể đi ra ngoài nhưng có thể đi toilet chứ? Cho nên cô nhanh nhẹn đứng dậy đi vào trong. Chuyện trước nhất là khóa trái cửa lại, sau đó mở to mắt, bắt đầu tìm kiếm xem có máy thu hình hay không. Nhìn hồi lâu, sau đó xác định không bỏ sót một chổ nào, cô mới yên tâm ngồi xuống bồn cầu.
Hừm, nếu không thể tắm, thì cũng có thể rửa ráy lau người một chút phải không?
Nghĩ là làm! Sau khi lau chùi tắm rửa đại khái xong, Tô Ca cảm giác cả người nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều. Sửa sang quần áo lại quần ào đàng hoàng, cô mới quay về phòng ngủ. Hình như Đường Lăng đã ngủ thiếp đi, hơi thở có chút nặng nề. Tô Ca rón rén đi tới chổ cô nằm, ngả người xuống, nhưng một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có.
Cô lại ngồi dậy, đi lẫn quẫn một vòng ở trong phòng. Vừa đến gian phòng đầu tiên nhìn thấy, cô cảm thấy có gì đó quái lạ, nhưng rốt cuộc không rõ là kỳ quái ở chổ nào. Ừ, hình như, sàn nhà của phòng ngủ được sắp đặt theo cách thức rất giống trận Bát Quái của thời Trung Quốc cổ đại.
Nhìn được một lúc, Tô Ca cảm thấy mắt hơi cay, nổi thống khổ tràn lên. Cô lảo đảo đứng dậy chui vào trong chăn. Đến khi cô mở mắt ra, vật đầu tiên cô nhìn thấy là đôi mắt tràn đầy dịu dàng của Tần Mặc Nhiên.
Ngay lúc này Tô Ca mới phát hiện ra mình đang nằm ở trong lòng của Tần Mặc Nhiên, mà anh thì đang ngồi ở trên ghế sa lon, ôm cô giống như ôm con nít vậy. Không lẽ là cô nằm mơ sao? Vậy mà lại mơ thấy anh, xem ra là mình trúng độc của anh ấy không nhẹ nha.
Tự chế giễu mình, Tô Ca nở nụ cười rồi sau đó nhắm mắt lại, lại rồi cảm thấy môi hơi đau đau. Trong mộng, Tần Mặc Nhiên cắn nhẹ bờ môi của mình. Sau đó Tô Ca nghe được giọng nói khàn khàn, rõ ràng là đang đè nén dục vọng, vang lên:
"Đồ ngốc, còn chưa tỉnh sao?" .
Tô Ca ngẩn ra, đây không phải là mộng sao? Đột nhiên mở to mắt, chỉ thấy Tần Mặc Nhiên khẽ cúi đầu, khóe miệng có vẻ hơi buồn cười nhìn cô. Vẻ mặt giống như là nhìn thấy bảo vật trong tay khiến Tô Ca bị mê hoặc. Tô Ca vội vàng cúi đầu xuống, bắt đầu giả bộ làm đà điểu. Cô không dám nhìn anh, sợ nhìn rồi thì sẽ tủi thân muốn khóc. Nhưng mà thật ra thì hình như anh không có làm gì tổn thương đến cô cả.
“Nhiên, kiểm tra đo lường kết quả đi ra, quả nhiên hắn giấu vật kia ở bên người, lại là được đặt ở dưới sàn nhà"
Giọng nói dịu dàng ấm áp như ngọc vang lên, là Hiên Mộc! Tô Ca mở to mắt, lúc này mới phát hiện ra trong phòng không chỉ có hai người, cô và Tần Mặc Nhiên, mà còn có Hiên Mộc, thậm chí ngay cả Tưởng Quang cũng ở đây. Còn có hai người khác mà căn bản là Tô Ca chưa từng thấy qua. Lúc này, một nam và một nữ đang ở cái bàn bên kia, trong tay cầm một loại dụng cụ mà Tô Ca không nhận ra, nghiên cứu cái gì đó.
Ngay lúc này, trong tay Hiên Mộc đang cầm một món đồ có hình dạng giống như là con chip để trước mặt Tần Mặc Nhiên. Thấy Tô Ca nhìn mình, anh cũng nở một nụ cười ấm ấp nhìn lại, sau đó nói:
"Lần này làm phiền tới cô rồi! Nếu như không phải cô mang theo huyết ngọc vào trong, sợ rằng có tìm mấy năm nữa, chúng tôi cũng tìm không thấy vật kia.
Hả? Làm phiền cô? Nhưng cô có làm gì đâu? Tô Ca nhíu mày lại, cô tự mình nghĩ không ra bất quá mình chỉ nhắm mắt hưởng thụ một chút thôi mà, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Trên cổ truyền tới cảm giác nhột nhạt, Tô Ca ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện nguyên nhân là do bàn tay của Tần Mặc Nhiên đang đặt trên cổ của cô, hình như là đang đeo cái gì đó cho cô vậy.
Có chút không tự nhiên, Tô Ca bắt đầu cử động. Cô còn nhớ cách đây không lâu, khi mình bị Đường Lăng mang đi, vẻ mặt của Tần Mặc Nhiên còn đầy vẻ lạnh lùng khinh rẻ .
"Đừng nhúc nhích!" Tần Mặc Nhiên nhỏ giọng nhìn cô, khuôn mặt luôn nghiêm nghị nay dịu đi một chút, đôi mắt đen như Hắc Diệu Thạch* hiện lên nhiều tia sáng nhu hòa.
*Hắc Diệu Thạch: một loại đá quý màu đen (Osidian) được hình thành trong quá trình chuyển thể của lava.
Tô Ca bị nhìn ngây ngẩn cả người. Khi phục hồi lại tinh thần thì cô mới thấy miếng bạch ngọc mà Tần Mặc Nhiên đã đeo lên cổ mình trước đây không lâu đã bị cởi xuống.
"Huyết ngọc!" Nghĩ đến những lời Hiên Mộc vừa mới nói, trong chớp mắt, cô hình như đã hiểu ra cái gì. Lẽ nào con chip vừa rồi được gài vào trong miếng ngọc mà cô đã mang vào phòng của Đường Lăng? Chẳng lẽ trên con chip có cơ quan gì sao? Còn nói là mình đã giúp bọn họ chuyện gì vậy?
Có quá nhiều điểm nghĩ không ra, nhưng cô còn chưa nghĩ thông suốt thì Tần Mặc Nhiên đã cúi đầu, chạm trán mình vào trán của cô, tròng mắt nhìn thật sâu nói:?
"Tiểu Cách Cách, em có tin anh không?"
Cặp mắt sâu thâm thẩm như hồ nước lạnh khiến cho người ta không thấy rõ con ngươi, lúc này lại phản chiếu rõ ràng hình dáng của Tô Ca.
Một ngày xa cách, anh trơ mắt nhìn mình bị tên b