Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326542

Bình chọn: 8.00/10/654 lượt.

dè chút nào dò xét, tra hỏi món ăn này có hợp khẩu vị hay

không, xin hỏi mọi người có thể nuốt nổi không?

Ít nhất Tô Ca cảm thấy mình không có đủ định lực như vậy. Bỏ đôi đũa xuống, Tô Ca quay đầu nhìn Đường Lăng nói: "Anh có muốn lại đây ăn chút không?"

Đương nhiên là muốn ăn! Đường Lăng liếm liếm môi, trong mắt lộ ra ý xấu. Nhưng bảo bối, cái tôi muốn ăn chính là cậu.

Ánh mắt tràn đầy thú tính, không chút che đậy nhìn Tô Ca khiến cô lo sợ. Nghĩ đến bây giờ hắn không thể làm gì được mình, cô mới thư giãn được một chút. Tô Ca vùi đầu đấu tranh với dĩa thịt sườn. Dù thế nào đi nữa cũng không nên bạt đãi dạ dày của mình phải không? Chỉ có ăn no cho có hơi sức rồi cô mới có thể chạy trốn thành công.

Vốn là chỉ là lời mời khách sáo, nhưng Đường Lăng lại trực tiếp đi tới gần, ngồi xuống, rồi sau đó cầm đôi đũa lên. Ngay cả lúc gặm sườn mà cũng không phát ra một tiếng động nào. Rõ ràng là lớn lên trong một gia tộc như thế này, ngay cả chuyện ăn uống cũng được huấn luyện từ nhỏ.

Ăn cơm xong, Đường Lăng buông đũa xuống liền đi vào phòng tắm. Lúc đi ra, cả người hiển nhiên là không mặc một cái gì, chỉ buộc một cái khăn tắm bên hông. Tô Ca có thể khẳng định một trăm phần trăm là bên dưới khăn tắm không có bất cứ cái gì. Hơn nữa, vóc dáng của hắn hoàn toàn không tệ, vai rộng mông hẹp, thoạt nhìn cảm giác tràn đầy sức lực.

Đường Lăng ra khỏi phòng tắm, lập tức ngồi xuống giường, sau đó nghiêng đầu nhìn Tô Ca trầm giọng nói:

"Tới đây."

Tô Ca sững sờ, không phải hắn bảo cô đi qua để tiếp tục bôi thuốc cho hắn chứ? Nghĩ tới đây, cô vội vàng cúi đầu, trong miệng ngậm đầy thịt, giọng nói có chút không rõ ràng: “Tôi còn chưa ăn xong.”

Chỉ là, tâm tư như thế làm sao có thể gạt được Đường Lăng? Hắn cười nhẹ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ:

"Bảo bối đúng là khẩn trương. Nhưng đừng nói là hiện tại mình không thể nào đụng đến cậu ấy, cho dù có thể, mình cũng không ăn cậu ấy ngây lập tức. Đối với sủng vật, trước tiên là phải đùa giỡn một lúc, đợi chơi đã rồi sẽ ăn cậu ấy sạch sành sanh.”

Nghĩ đến đây, Đường Lăng nhìn Tô Ca cười cười. Tính ra, nụ cười kia cũng ấm áp như gió xuân, nhưng lại khiến đáy lòng Tô Ca run lên, cái loại cảm giác mơ hồ giống như bị dã thú để mắt tới.

Kéo dài, phải kéo dài! Tô Ca ngồi ở trên bàn ăn, trơ mặt ra, cứ cách một lúc thì cô cầm muỗng lên, đút vào miệng mình, giả đò như đang ăn cái gì. Cho đến một lúc sau, xác định là Đường Lăng đã ngủ thiếp đi, Tô Ca mới buông đũa xuống, rón rén đi về phía cửa phòng. Tay vừa sắp đụng tới cửa.

"Muốn đi đâu?" Giọng nói của Đường Lăng lập tức vang lên, lại không có chút mệt mõi nào. Tô Ca tự chụp đầu của mình một cách lén lút, không phải hắn đã ngủ rồi sao? Giống như mọi cử động của cô đều nằm trong tầm mắt của hắn. Hơn nữa Tô Ca phát hiện mắt của hắn vẫn còn đang nhắm… Thật là, mức độ nhạy cảm này thật đáng sợ nha!

Tô Ca bị giọng nói của hắn đóng đinh ngay tại chổ. Chợt nghe hắn tiếp tục:

"Đi tắm đi! Tắm xong rồi lên giường.”

Tắm? Muốn chết cô mới đi tắm, không phải cởi quần áo ra thì cái gì cũng biết hết sao? Căn bản bây giờ là cô còn không dám rửa cả mặt. Tô Ca hít sâu vào một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt có mấy phần bướng bỉnh nói: "Tôi không thích tắm."

Không biết vì sao, cô mơ hồ cảm thấy hình như Đường Lăng thích cái dáng vẻ quật cường của cô hơn. Trái lại, nếu như một mực lúng túng nhu nhược thì sẽ không lừa gạt được hắn một cách trót lọt như thế. Quả nhiên Đường Lăng không có miễn cưỡng cô, chỉ là có chút chán ghét rồi nói:

"Bạch Luyện, tôi không thích ôm những thứ đồ dơ bẩn để ngủ. Nếu cậu thật không thích thì ôm chăn xuống đất mà ngủ đi.”

Hả? Tốt như vậy sao? Quả thật những lời này là ý nguyện của Tô Ca. Tô Ca lập tức đi tới bên giường, lấy một cái chăn mỏng rồi nằm xuống dưới đất. Nhìn vẻ mặt sung sướng kia, Đường Lăng ngẩn người ra, làm gì có người vui vẻ như thế, một lòng muốn ngủ dưới đất? Xem ra cậu ấy thật đúng là biến mình thành hồng thủy mãnh thú*, đề phòng cẩn thận rồi.

*hồng thủy mãnh thú: thành ngữ chỉ người hoặc sự việc nguy hiểm, tai nạn lớn

Tô Ca nằm trên mặt đất, lăn qua lăn lại ngủ không được. Trên giường bên cạnh có con dã thú không biết lúc nào sẽ nhào lên mình, làm sao cô có thể ngủ được. Nghĩ tới thì cô trăn trở không yên. Chợt nghe giọng điệu của Đường Lăng bỗng nhiên thay đổi một cách khác thường, hết sức quỷ mỵ, như có như không nói:

"Trước đây lâu lắm rồi, cũng có một người thiếu niên bình thường giống như cậu nằm trên chiếc giường này. Cậu ấy cũng là người đầu tiên tôi yêu thích nhất. Chỉ là cậu ấy không an phận giống như cậu, tùy hứng lại bướng bỉnh. Có một đêm, tôi dẫn cậu ta về nhà lớn, dặn dò cậu ấy thật nhiều lần, buổi tối không có chuyện đừng có ra ngoài, không được rời khỏi tầm mắt của tôi. Nhưng cậu ấy không nghe lời, nửa đêm xuống lầu tìm nước uống. Kết quả. . . cậu ấy bị đại ca và đám thủ hạ của hắn uống say trở về hành hạ cho tới chết. Cho nên…

Đột nhiên giọng nói của hắn thay đổi, vô cùng nhẹ nhàn, giống như một giấc mộng mong manh như thủy tinh, không cẩn thận sẽ bị vỡ tan:

"Bảo bối à. .


Old school Swatch Watches