Snack's 1967
Đẳng Cấp Quý Cô

Đẳng Cấp Quý Cô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324934

Bình chọn: 8.5.00/10/493 lượt.

ấy anh. Hơi

choáng đầu hoa mắt, anh hít một hơi thật sâu, “Em tưởng chỉ có một mình em đau

khổ? Nhưng tôi đã chấp nhận thực tế rồi, tôi không muốn tiếp tục đau khổ nữa,

tôi cũng có quyền được hưởng hạnh phúc chứ.”

Quý Tinh lại nói: “Trốn tránh sẽ không hạnh phúc được! Anh

đang tự lừa dối bản thân!”

Tử Tề cố ra sức đẩy cô ra, suýt chút nữa thì làm cô ngã xuống

đất. Anh quay lại nhìn cô: “Bạch Quý Tinh, em hãy thôi đi, từ Thượng Hải về tôi

sẽ kết hôn với Lâm Hiểu Khiết, giữa chúng ta thực sự kết thúc rồi.”

Quý Tinh mím môi lại, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt.

“Nếu yêu mà cả hai lại phải thỏa hiệp và chịu đựng chứ không

ai chấp nhận thay đổi vì đối phương, thì tình yêu đó mãi mãi chỉ là một tấn bi

kịch, chúng ta đừng lãng phí thời gian của nhau nữa.”

Anh quay người đi vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.

Quý Tinh nhìn cánh cửa đóng kín, hiểu rằng lần này bất luận

thế nào anh cũng sẽ không quay đầu lại, cô không kiềm chế nổi nữa, bật khóc nức

nở.

Trong phòng tắm, Tử Tề đứng trước bồn rửa mặt, liên tục hất

nước lên mặt. Anh chống hai tay trước bồn, ngẩng đầu soi mình, những giọt nước

nhỏ vẫn đọng trên tóc, vẻ mặt mệt mỏi, sức lực như cạn kiệt.

Ngoài phòng khách, Quý Tinh hai mắt sưng húp, vẫn đứng yên

tại chỗ. Di động trong áo khoác Tử Tề đổ chuông, cô chỉ nhìn chứ không động

đậy. Chuông điện thoại kêu một lúc rồi tắt, sau đó lại vang lên âm báo tin

nhắn.

Cô đưa mắt về phía phòng tắm, sau đó lôi điện thoại trong áo

khoác anh ra xem trộm. Trên màn hình hiển thị là của Hiểu Khiết: Anh

ngủ chưa? Lát nữa em mang ít thuốc cúm đến cho anh.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Quý Tinh mỉm cười.

Cô xóa tin nhắn đó đi, để điện thoại vào túi áo khoác rồi lấy

giấy ăn lau sạch nước mắt, chỉnh lại trang phục, lôi một viên an thần từ túi

thuốc trên bàn đi tới tủ rượu, lấy chai vang Petrus lần trước uống dở ra.

Cô rót rượu ra hai ly, cho viên thuốc vào một ly, khẽ lắc cho

đến khi thuốc tan hoàn toàn.

Quý Tinh thầm nhủ quả quyết: Kể từ giờ phút này,

chúng ta sẽ không thể rời xa nhau.

Cửa phòng tắm mở ra, Tử Tề tái mét xuất hiện, thấy Quý Tinh

chưa rời đi, anh lại sa sầm mặt mày.

“Sao cô vẫn còn ở đây?”

Quý Tinh trở lại với vẻ quý phái sang trọng, cầm hai ly rượu

đi về phía Tử Tề, “Em hiểu rồi, chúng ta đều rất mệt rồi, hãy chia tay một cách

vui vẻ đi.”

Thấy thái độ bỗng nhiên thay đổi của cô, Tử Tề thoáng nghi

ngờ.

Quý Tinh lại nói: “Ly Petrus này cũng giống như mối quan hệ

của chúng ta, rất mạnh mẽ, dễ say. Khi say rồi sẽ thấy lâng lâng bay bay, nhưng

sau khi tỉnh dậy có thể sẽ hơi đau đầu. Chỉ là để có được niềm vui ấy thì chút

tác dụng phụ này có đáng gì.”

Tử Tề nhìn cô chằm chằm không hiểu cô muốn nói gì.

Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Cho nên, dù sáng mai tỉnh

dậy có cảm thấy đau lòng, em vẫn hy vọng bây giờ chúng ta có thể nói

tạm biệt nhau theo cách vui vẻ này.”

Đầu óc choáng nhẹ, Tử Tề có do dự, tuy nhiên vẻ thành khẩn

trên gương mặt cô vẫn thôi thúc anh cầm chiếc ly, không vội uống ngay.

Quý Tinh căng thẳng nhìn anh, tim đập thình thịch.

“Hy vọng uống hết ly này, chúng ta thực sự sẽ kết thúc tất

cả.” Dứt lời, Tử Tề nâng ly rượu lên, ngẩng đầu uống cạn.

Chiếc ly trên tay anh đã thấy đáy, Quý Tinh cười lạnh rồi

cũng uống hết ly rượu của mình, “Chúc anh ngủ ngon và có giấc mơ đẹp.”

Cô đặt ly rượu xuống, trên gương mặt là nụ cười mê người đặc

biệt chỉ Bạch Quý Tinh mới có.

Sau khi Tử Tề về rồi, Hiểu Khiết vẫn không yên tâm, tạt qua

hiệu thuốc mua một lô.

Gọi cho Tử Tề một lúc rồi mà không thấy anh nghe máy, cô càng

lo lắng, vội trả tiền thuốc rồi bắt taxi chạy đến nhà Tử Tề.

Đến nơi, cô đang định gõ cửa thì phát hiện cửa không khóa.

Đẩy cửa bước vào, phòng khách tối om, chỉ có ánh sáng mờ mờ phát ra từ ngọn đèn

trong phòng ngủ.

“Anh ngủ rồi à?” Cô bật một chiếc đèn nhỏ, để thuốc lên bàn,

lấy một tờ giấy ra viết tin nhắn: Em cầm thuốc cảm đến, anh phải uống

nhiều nước và chịu khó nghỉ ngơi nhé, hẹn gặp anh ở Thượng Hải.

Cô đặt tờ giấy xuống cạnh túi thuốc, đưa mắt về phía phòng

ngủ rồi bước ra cửa. Đang tính tắt đèn thì nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng ngủ.

“Anh tỉnh rồi à?” Hiểu Khiết quay đầu, nụ cười trên gương mặt

lập tức trở nên cứng đờ.

Quý Tinh đứng đó, chỉ mặc một chiếc sơ mi của Tử Tề, hàng cúc

trước ngực chỉ cài hững hờ vài chiếc, đôi chân thon dài tuyệt đẹp để lộ, trông

như vừa mới ngủ dậy.

Hiểu Khiết kinh ngạc, trong lòng biết bao điều muốn hỏi nhưng

không biết phải mở miệng thế nào.

“Tử Tề mệt rồi, vẫn ngủ.” Quý Tinh cố tình ra vẻ rất bất ngờ,

đặt ngón trỏ lên miệng ra hiệu, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.

Hiểu Khiết vừa bối rối vừa lúng túng, miễn cưỡng nặn lời,

thốt lên qua kẽ răng: “Tại sao cô lại ở đây?”

Quý Tinh cười nhạt, “Rõ ràng thế này cô còn chưa hiểu? Tại

sao tôi lại có chìa khóa nhà Tử Tề? Tại sao lại mặc quần áo của anh ấy? Tại sao

lại uống rượu cùng anh ấy? Tại sao lại xuất hiện trước mặt cô? Câu trả lời chỉ

có một.”

Hiểu Khiết không dám tin vào mắt mình, tâm trạng cô xao động,

“Tôi không tin, cô lừa tôi!