Đẳng Cấp Quý Cô

Đẳng Cấp Quý Cô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324771

Bình chọn: 10.00/10/477 lượt.

thần lại. Anh lầm bầm: “Mưa rồi.”

Cơn mưa xối xả nhanh chóng tạo nên những vũng nước to trên mặt đất.

Quý Tinh mang giày cao gót đứng trong mưa, chiếc dù cô đã ướt đẫm từ

lúc nào, lớp trang điểm trên mặt nhòe đi khiến cô càng thảm thương.

Cô đứng trước cửa nhà Tử Tề, ngóng trông mãi mới thấy ánh đèn pha

chói lóa xuyên màn đêm, Quý Tinh lập tức đứng chặn trước chiếc xe.

Thiên Thiên dừng lại, lo lắng liếc Tử Tề phía sau, anh vẫn ngồi yên

bất động. Quý Tinh ra sức gõ vào cửa kính, anh trầm ngâm một lát rồi

quyết định xuống xe.

Tử Tề dặn Thiên Thiên, “Đỗ xe xong thì cậu về trước đi.”

Thiên Thiên lo lắng, nghĩ nghĩ rồi khẽ cổ vũ: “Boss, cố lên!”

Tử Tề gật đầu, đẩy cửa xe.

Quý Tinh nhìn anh đầy hy vọng, nhưng Tử Tề lại nhìn cô với ánh mắt lạnh đến thấu xương.

Giọng anh không còn cảm xúc: “Vừa chia tay xong lại đến nhà tìm anh là sao?”

Quý Tinh khẩn thiết: “Chúng ta cần nói chuyện.”

Tử Tề mệt mỏi: “Anh và em thực sự đã không còn gì để nói nữa, em đi đi!” Dứt lời anh quay người bỏ đi, không muốn mở miệng nữa.

Hình như cô để mất anh rồi, hoảng sợ đến nỗi không thể kiềm chế được kéo anh lại.

Tử Tề quay đầu nhìn cô, sớm biết cô sẽ níu kéo, ánh mắt anh bình tĩnh trong khi Quý Tinh rất kích động. Cô không tin anh lại không chút phản

ứng gì.

“Lẽ nào... anh định kết hôn với Lâm Hiểu Khiết thật?” Cô run run hỏi.

Ánh mắt Tử Tề sắc lạnh, châm chọc trả lời: “Đây cũng là một sự lựa

chọn không tồi. Ít nhất, người ta đánh giá cao việc cầu hôn bất ngờ của

anh.”

“Tử Tề, trò đùa này không thú vị chút nào.” Sắc mặt của Quý Tinh trở nên trắng bệch.

Tử Tề hất tay cô ra, “Có người lấy việc cầu hôn ra đùa ư? Hay em muốn nói, lúc nãy em từ chối lời cầu hôn của anh cũng chỉ là đùa?”

Quý Tinh chợt thấy bực mình, nhưng cô cố kìm nén, “Anh biết rõ hoàn cảnh của em, anh bảo em sao nhận lời anh được?”

Tử Tề ngắt lời cô, gào lên đầy kích động: “Vậy thì đừng để anh hy

vọng! Đừng đối tốt với anh! Đừng nói muốn hàng ngày ở bên anh! Đừng nói

với anh em chỉ muốn trở thành Bạch Quý Tinh của duy nhất Cao Tử Tề!” Anh càng hét càng to, hai bàn tay siết chặt lại, hai mắt anh bắt đầu đỏ

hoe.

“Đương nhiên em muốn! Em muốn ở bên anh. Tử Tề, em yêu anh.” Quý Tinh cũng bùng nổ.

Tử Tề tự trào: “Đúng thế, em yêu anh. Nhưng e định nghĩa về tình yêu

của chúng ta khác nhau! Anh muốn một tình yêu giữa hai người, còn em lại muốn sự ngưỡng mộ và sùng bái của cả thiên hạ!”

Trống ngực Quý Tinh đập thình thịch, mắt cô đỏ hoe, nước mắt lã chã

rơi xuống. Cô nghẹn ngào: “Lẽ nào phải vì anh mà từ bỏ tất cả, mới thể

hiện được tình yêu em dành cho anh?”

Bất giác Tử Tề không biết phải phản bác ra sao, anh chỉ biết nắm chặt bàn tay.

Quý Tinh vừa khóc vừa nói: “Lẽ nào không biết, nếu anh mở cửa cho nhà đi vào thì đã hủy hoại Bạch Quý Tinh. Anh rõ ràng biết rằng, Bạch Quý

Tinh tồn tại được là nhờ những tràng vỗ tay và sự sùng bái của tất cả

mọi người. Nếu Bạch Quý Tinh trở thành người bình thường, trở thành

người phụ nữ của gia đình, vậy thì Bạch Quý Tinh sẽ không còn là Bạch

Quý Tinh!”

Mưa càng lúc càng lớn, những giọt mưa vô tình thi nhau tạt lên họ.

Tử Tề nhìn cô, hít một hơi thật sâu, anh nới lỏng nắm tay, thở dài

bất đắc dĩ, “Bây giờ anh đã hiểu được tâm trạng của em lúc đó, vì sao

không cho mở cánh cửa đó.”

Quý Tinh mừng thầm, có lẽ Tử Tề sẽ tha thứ cho cô. Nhưng anh lại khổ

sở tiếp tục: “Em không thể đối diện với ánh đèn flash để nói về tình yêu của chúng ta; cũng giống anh không thể nói với bố và Hiểu Khiết rằng

việc cầu hôn chỉ là một màn kịch!”

Nụ cười trong phút chốc trở nên cứng đờ trên gương mặt Quý Tinh, cô không dám tin...

Tử Tề buông tay ra, chiếc ô trên tay rơi xuống bên cạnh, anh ôm chầm

lấy vai Quý Tinh, trên mặt anh không biết đâu là nước mưa đâu là nước

mắt, “Anh yêu em, Quý Tinh. Nhưng chúng ta thực sự không thể quay lại

nữa rồi. Chúng ta đều quá kiêu hãnh, đều không từ bỏ được cái tôi. Em

muốn trở thành Bạch Quý Tinh của tất cả mọi người, anh cũng muốn là một

Cao Tử Tề đầy ngạo nghễ!”

Nước mắt Quý Tinh thi nhau rơi xuống.

Tử Tề nâng gương mặt cô lên, hôn cô thật sâu, cô cũng đáp lại anh đầy tha thiết.

Chỉ là hai người đều biết, đây là chiếc hôn cuối cùng, họ hôn nhau nóng bỏng say mê, ôm chặt lấy nhau không muốn rời.

Cuối cùng, Quý Tinh không kiềm chế được mà bật khóc òa. Tử Tề cúi

xuống nhặt chiếc ô lên đưa cho cô, lau những giọt nước mưa và nước mắt

cho cô, “Đừng khóc nữa, chúng ta đều mệt rồi, đừng lãng phí thời gian

của nhau, hãy kết thúc thế này đi.”

Quý Tinh ra sức lắc đầu. Tử Tề hôn lên trán cô, cuối cùng nhìn vào

mắt cô, dịu dàng nói: “Bảo trọng! Lần sau gặp lại, chúng ta chỉ là những người xa lạ.” Dứt lời, anh đi thẳng không quay đầu lại.

Những chiếc máy bay trên đường băng đang hạ cánh hoặc cất cánh, phát ra âm thanh ầm ù chói tai.

Thang Tuấn và Thang Lan ngồi ở ghế phía sau ô tô, lái xe khởi động,

rồi nhanh chóng đưa xe ra khỏi vị trí chờ đón khách của sân bay.

Thang Tuấn khó giấu nỗi thất vọng, im lặng một cách khác thường.

Thang Lan cũng hiểu phần nào tâm trạng của con trai,


80s toys - Atari. I still have