80s toys - Atari. I still have
Đẳng Cấp Quý Cô

Đẳng Cấp Quý Cô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324784

Bình chọn: 7.5.00/10/478 lượt.

” Hiểu Khiết vung tay, chiếc nhẫn tuột ra rơi xuống.

Nó lăn đúng đến chân Quý Tinh.

Cô ta cúi xuống nhặt lên, từ từ đeo vào ngón áp út của mình.

Hiểu Khiết trợn tròn hai mắt, chiếc nhẫn từ từ được lồng vào

ngón tay của Quý Tinh, rất vừa vặn.

“Nhìn rõ đi, ai mới là chủ nhân thực sự của chiếc nhẫn này?”

Quý Tinh giơ bàn tay ấy lên, dương dương tự đắc tuyên bố chủ quyền.

Chiếc nhẫn lấp lánh tỏa ánh sáng trên ngón áp út của Quý

Tinh, Hiểu Khiết choáng váng chệnh choạng. Nếu không có chiếc tủ phía sau, cô

gần như đã ngã quỵ.

Quý Tinh nói: “Người Tử Tề thực sự yêu là tôi. Anh ấy muốn ở

bên tôi nhưng lại lo sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi, cho nên mới tung

hỏa mù với cô, lẽ nào cô không cảm thấy vậy? Cô cứ lên mạng kiểm tra đi, ngày

10 tháng 4 là sinh nhật tôi!”

Hiểu Khiết nhớ lại nội dung Tử Tề viết trên tấm thiệp: Để

chúng ta cùng đón ngày 10 tháng 4 quan trọng này, để tối nay sẽ trở thành ngày

kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời chúng ta.

Quý Tinh lại nói: “Tại sao hôm khai mạc siêu thị Bách Duyệt

tôi lại có mặt?”

Những lời mà cô ta từng nói, thái độ của anh ấy sau khi nếm

món ăn mà cô ta làm, và cả lời đáp rất chân thành lúc đó - “Hiện tại, tôi

cảm thấy mình... thật hạnh phúc.”

Quý Tinh lạnh lùng mỉa mai, “Chả lẽ cô chưa bao giờ nghĩ rằng

Tử Tề phải có bạn gái rồi chứ?”

Nghĩ lại, Tử Tề từng cười khổ nói với mình: “Bạn gái ư, cô

ấy chưa bao giờ đón Valentine với tôi.”

Hết hình ảnh này đến hình ảnh khác thi nhau xuất hiện trong

đầu Hiểu Khiết, ký ức ấy bức cô phát điên. Đau khổ lắc đầu, không dám tin tất

cả những điều này là sự thật, lòng đắng chát, mắt ngấn nước chỉ trực trào ra,

cô gắng kiềm chế để không rơi nước mắt.

Quý Tinh biết âm mưu đã thành, đắc ý cười: “Cô yên tâm, tôi

cũng không có ý định tranh chức Cao phu nhân với cô, cứ yên tâm mà kết hôn với

Tử Tề.” Cô ta đưa hộp khăn giấy cho Hiểu Khiết, cố tình nói, “Khóc cái gì chứ?

Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, coi như cô chưa từng gặp tôi, lau nước mắt đi.”

Hiểu Khiết phẫn nộ, người phụ nữ này có thể xem mọi chuyện

một cách nhẹ nhàng thế ư?

“Đừng lo, tôi không nói với Tử Tề rằng cô đã biết sự thật

đâu. Cô có thể tiếp tục diễn vai ‘Cao phu nhân hạnh phúc’.” Quý Tinh cười khẩy.

Hiểu Khiết dằn lòng, không cho phép nước mắt rơi xuống nữa,

nhưng hình ảnh Quý Tinh trước mắt cứ càng lúc càng trở nên mơ hồ. Cô đẩy mạnh

hộp khăn giấy, hổ thẹn và căm phẫn bỏ chạy.

Quý Tinh nhìn theo bóng lưng Hiểu Khiết mà mỉm cười chiến

thắng.

Bên ngoài, trời đang mưa, người trên đường đều rảo bước vội

vã, chỉ có Hiểu Khiết thẫn thờ như mất hồn trên phố. Cô không ngừng nhớ lại

những lời mà Quý Tinh vừa nói, và hành động tốt đẹp của Tử Tề với mình.

“Người Tử Tề thực sự yêu là tôi. Anh ấy muốn ở bên tôi nhưng

lại lo sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi, cho nên mới tung hỏa mù với cô,

lẽ nào cô không cảm thấy vậy?”

“Đằng nào cũng bị nhốt rồi, vậy thì chỉ còn một cách... Cứ

xem như chúng ta đang diễn hoàng tử và công chúa ngủ trong rừng đi.”

Cô lang thang không biết đi về đâu, tâm trạng vô cùng đau

khổ.

Ngày Valentine, được Tử Tề tặng quà, cô cảm động đến mức thốt

lên: “Cảm ơn anh đã làm em trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới.”

Nhưng gặp Quý Tinh ở nhà Tử Tề, cô ta đã vạch trần tất cả,

vạch trần những lời nói dối đẹp đẽ đó, “Cô yên tâm, tôi cũng không có ý

định tranh chức Cao phu nhân với cô, cứ yên tâm mà kết hôn với Tử Tề.”

Tại sao lại lừa dối cô? Tại sao lại lừa dối cô?

Hiểu Khiết đứng giữa ngã tư, hết người này đến người khác

lướt qua, chỉ có cô là vẫn thẫn thờ đứng nguyên chỗ cũ, bất động bởi vì cô

không biết đi đâu nữa.

Giơ tay lên, ngón áp út trống trơn không còn chiếc nhẫn, lại

nhớ tới hình ảnh Từ Tề cầu hôn.

“Hiểu Khiết, em có đồng ý lấy anh không?” Lúc ấy anh

rất chân thành.

Nhưng ngay sau đó, lại là hình ảnh Quý Tinh cầm chiếc nhẫn

lồng vào ngón áp út mình, đồng thời tuyên bố, “Nhìn rõ đi, ai mới là

chủ nhân thực sự của chiếc nhẫn này?”

Tại sao lại lừa dối cô? Rõ ràng không phải cầu hôn cô, tại

sao còn làm vậy? Những ngày qua cô sung sướng hạnh phúc như thế, mỗi đêm nhìn

chiếc nhẫn đều vui đến mức không ngủ được. Hôm nay mới biết chiếc nhẫn đó không

phải anh mua nhầm, mà là vì chiếc nhẫn đó hoàn toàn không phải chuẩn bị cho cô.

Những ngày vừa qua chỉ mình cô là con ngốc, ngờ nghệch chìm đắm trong một tình

yêu mà cơ bản không tồn tại.

Cô đứng nhìn dòng xe cộ qua lại, đau đớn vô cùng. Lấy điện

thoại ra, lật tìm trong danh bạ, cuối cùng gọi cho Giai Nghi.

“A lô, Hiểu Khiết à? Muộn thế này mà vẫn

còn ở ngoài?”

Sự lo lắng của Giai Nghi khiến mắt cô

lại đỏ hoe. Khẽ sụt sịt, Hiểu Khiết đáp: “Ngày mai phải đi Thượng Hải nên ra

ngoài mua đồ.”

Giai Nghi thở phào, “Chẳng mấy khi đi

Thượng Hải, đừng chỉ biết đến công việc, nhớ là phải ra bến Thượng Hải ngắm

cảnh đêm, phong cảnh đẹp lắm đấy, bảo Tử Tề đưa cậu đi nhé.”

Hiểu Khiết cố nén dòng nước mắt, gắng

mỉm cười, “Ừ, có cần tớ mang quà lưu niệm về không?”

Giai Nghi đáp: “Không cần, tiện thì cậu mua

hộ mình gói kẹo sữa White Rabit, nghe n