Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324870

Bình chọn: 9.00/10/487 lượt.

hân, Nhạc Kiến

Thần, tất cả đều ở đó. Trần Mục Phong cũng có mặt, thần sắc có vẻ không

được tự nhiên.

“Chào Trương gia gia, chào nãi nãi, chào Nhạc bá bá, chào Nhạc bá

mẫu, chào Cố bá mẫu, chào cô trượng, chào cô cô, chào Nhạc ca ca, chào

Cố ca ca, chào đại ca, chào Nhị ca, chào Tiểu ca.” Bảo Nhi cười chào hỏi cả nhà, xong xuôi rồi lại theo thói thường chạy đến bên cạnh Trần phu

nhân.

“Còn gọi cô cô sao? Phải gọi là nương.” Nhạc phu nhân cười nói.

“Cô cô ~~~~” Bảo Nhi kéo dài giọng, rõ ràng là diễn trò, sao tất cả mọi người đều coi như thật ấy nhỉ.

“Bảo Nhi, thế tử còn chưa đi đâu.” Trần phu nhân nhỏ giọng khuyên,

Bảo Nhi bĩu môi, gật đầu. Bọn nha hoàn bưng trà tới, Bảo Nhi nhớ lại lúc ở Nhạc gia thấy tân nương tử dâng trà liền trông bầu vẽ gáo (*), quỳ

trên mặt đất, nâng chén trà lên cao nói: “Nãi nãi, mời người uống trà.”

Trần lão phu nhân cười nhấp một ngụm.

(*照葫芦画瓢 – chiếu hồ lô hoạ biều: mô phỏng lại hình dáng bên ngoài)

Đến lúc quỳ trước mặt Trần lão gia, Bảo Nhi nhìn Trần lão gia hồi

lâu, thật sự không nhịn cười nổi, mắt thấy tất cả mọi người đều nhìn

nàng mới nói: “Cha, mời người uống trà.” Trần lão gia ngày thường mặt

mày nghiêm túc bây giờ cũng cười tươi như hoa, lại còn một hơi uống hết

chén trà. Bảo Nhi ngây ngẩn cả người.

“Cô trượng, người không cảm thấy nóng sao?” Bảo Nhi hỏi.

“Cái gì mà cô trượng, phải gọi là cha.” Trần lão gia vừa cười vừa nhắc nhở, Bảo Nhi lè lưỡi.

Quỳ trước mặt Trần phu nhân, Bảo Nhi liền dùng hết sức chớp mắt, vẫn không thốt ra nổi chữ ‘nương’.

“Bảo Nhi, còn chờ gì nữa, gọi đi!” Cố phu nhân cười, giục nàng.

“Người ta thích gọi cô cô mà.” Bảo Nhi nhỏ giọng phản kháng.

“Bảo Nhi, ngoan!” Ánh mắt Trần phu nhân chờ đợi thấy rõ.

“Nương!” Bảo Nhi thấp giọng kêu lên. Trần phu nhân vô cùng cao hứng đáp lại một tiếng, đoạn cầm chung trà uống.

Mãi tới lúc nàng tưởng rằng cuối cùng cũng diễn xong, nha hoàn liền

bưng khay tiến vào, Trần lão phu nhân nhấc lên nhìn, vừa lòng gật đầu

cười, Trần phu nhân cũng cười, sau đó nha hoàn nọ đi ra ngoài.

“Cô cô người cười gì thế ạ?” Bảo Nhi hỏi.

Lời vừa nói ra, mới phát hiện tất cả mọi người đều có vẻ mất tự nhiên – cái kiểu mất tự nhiên như cố nén cười ấy.

“Không có gì không có gì.” Trần phu nhân vừa cười vừa đáp, “Sau này không được gọi cô cô, phải gọi là nương, biết không?”

“Cô cô, diễn cũng diễn xong rồi mà ~~~” Bảo Nhi nói. Có phải cả nhà đang nhập vai quá mức không vậy ta.

“Bảo Nhi!” Trần lão gia nhíu mày.

“Con biết rồi ạ, diễn thêm mấy ngày là được chứ gì.” Bảo Nhi miễn cưỡng đồng ý.

Lát sau Nhạc gia tỷ muội chạy vào, gọi liền ‘tẩu tẩu’, sau đó xoè tay đòi lễ vật khiến cho Bảo Nhi trợn mắt há mồm, chỉ biết chớp mắt.

“Đại thiếu nãi nãi, lễ đã chuẩn bị rồi.” Tiểu Dung cười bưng khay

tới, bên trên bày túi hương cùng chuỗi ngọc các loại. Bảo Nhi nhìn cái

khay, lại nhìn hai người, lúc cầm đồ nhét vào tay các nàng xong vẫn có

chút ngây ngốc.

“Cám ơn tẩu tẩu.” Hai người bọn họ cười khúc khích.

“Điên rồi.” Bảo Nhi lườm các nàng, thì thào.

Ăn cơm xong, bọn người hầu từng nhóm đi vào hành lễ thỉnh an đại

thiếu nãi nãi, Trần phu nhân cười sai người ban phần thưởng. Bảo Nhi

ngồi một bên chỉ cảm thấy nhàm chán.

Thật vất vả mới ban phát xong, nha hoàn đi vào hồi báo Cung lão gia

cùng phu nhân đã tới. Bảo Nhi cũng không biết tại sao bản thân lại căng

thẳng, toàn thân đều ở trạng thái phòng bị.

“Mời vào đây đi!” Trần phu nhân hơi nở nụ cười nhạt, sau đó nhìn Bảo

Nhi một chút, Bảo Nhi nhìn bà cười ngọt ngào, sau đó đứng dậy sửa sang

lại y phục, đoan đoan chánh chánh mà ngồi.

Đợi Cung lão gia, Cung phu nhân, Cung Trúc Uẩn rảo bước tiến vào cửa, Bảo Nhi cùng với Trần phu nhân đứng lên ra tiếp.

“Cung giai đại nhân sao lại tới đây?” Trần phu nhân vừa cười vừa nói, sau đó quay qua Bảo Nhi nói: “Bảo Nhi, còn không hành lễ với Cung giai

đại nhân cùng phu nhân?”

“Dạ, nương.” Bảo Nhi đoan trang nói, sau đó quay qua Cung Thành và

Cung phu nhân nhè nhẹ gật đầu: “Bảo Nhi xin chào Cung giai đại nhân, phu nhân.”

“Hừ!” Cung Thành rõ ràng biểu đạt sự bất mãn của mình.”Trần phu nhân, việc đã đến nước này, ngài cho tôi lời giải thích đi chứ?”

“Cung giai đại nhân có ý gì?” Trần phu nhân nửa cười nửa không.

“Có ý gì? Trần phu nhân, ngài còn không rõ sao?” Cung Thành ngồi xuống, Cung phu nhân cũng có vẻ tức giận.

“Ngài không nói rõ ràng, ta làm sao hiểu được.” Trần phu nhân nói, đến ghế chủ vị ngồi xuống, Bảo Nhi đứng bên cạnh bà.

“Mục Phong đâu, hắn không phải đã nói sẽ cho ta lời giải thích sao?

Người đâu?” Cung Thành trợn mắt liếc nhìn Bảo Nhi, lông mày Bảo Nhi liền nhíu lại, đến phá hôn lễ nàng còn chưa trừng lão cơ mà – lão già thúi.

“Giải thích? Ngài nói phải giải thích như thế nào? Hôn nhân đại sự là cha mẹ quyết định, mai mối mà thành, ngài muốn nghe giải thích thế nào, cứ tìm vợ chồng chúng ta là được.” Trần phu nhân khẩu khí cứng rắn.

“Tốt! Vậy thì ngài giải thích cho ta, vì sao vào cửa chính là nha đầu này?” Cung Thành cũng trừng mắt với Bảo Nhi.

“Ô hay, nhà của chúng ta muốn cưới con dâu còn phải hỏi n


pacman, rainbows, and roller s