XtGem Forum catalog
Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324820

Bình chọn: 9.5.00/10/482 lượt.

gài ư? Bảo

Nhi của chúng ta mọi thứ đều tốt, trời sanh chắc chắn là mệnh làm con

dâu nhà chúng ta, tại sao không thể cưới chứ?” Trần phu nhân cười hỏi.

“Trần Mục Phong nói muốn kết hôn với Trúc Uẩn.” Cung Thành sẵng giọng.

“Nó nói ư? Nãi nãi, cha mẹ nó khoẻ mạnh, hôn nhân đại sự lại tùy vào

nó làm chủ sao? Chờ chúng ta chết hết thì nó định đoạt cũng không muộn.” Trần phu nhân không nhẹ không nặng nói, ngữ điệu mang theo trào phúng.

Bảo Nhi nhẹ nhàng cười, không nghĩ ra cô cô khi đã gay gắt lên lời lẽ lại sắc sảo như vậy.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc thút thít, nhìn qua mới thấy gậy trúc đang dùng khăn tay lau nước mắt, Bảo Nhi bĩu môi, phiền phức nhất là

kiểu người làm bộ nhu nhược như thế, vốn tưởng cây gậy trúc làm cho Trần Mục Phong nhớ thương ắt không giống người thường chứ, bây giờ mới thấy

thất vọng.

“A mã, ngài đừng nói nữa, chúng ta trở về đi thôi, con không muốn làm khó Mục Phong.” Cung Trúc Uẩn lên tiếng.

Bảo Nhi cười lạnh trong lòng, đảo mắt một vòng, rút ra chiếc khăn tay trong tay áo, thuận tiện hung hăng cấu cánh tay một cái, nhỏ ra hai

giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nương, người đừng vì con dâu mà khiến

cho mẫu tử bất hòa, con dâu biết người thực lòng yêu thương con, con dâu cũng biết Cung giai tiểu thư và đại ca là thanh mai trúc mã, người mà

ngăn cản, đại ca sẽ oán hận cả người lẫn con dâu, con dâu không muốn bị

đại ca oán hận, cho nên, nương, con dâu cầu người đáp ứng cho Cung giai

tiểu thư vào cửa đi!” Nàng cũng không sợ cắn trúng lưỡi, một điều con

dâu hai điều con dâu.

Đóng vai tiểu tức phụ ai mà không biết, xí ~~~~ Bảo Nhi vừa đóng kịch vừa nghĩ.

“Con bé này nhất định là lại mềm lòng rồi. Việc này để sau hãy nói,

con vừa mới vào cửa Mục Phong liền nạp thiếp thì còn ra thể thống gì, dù thế nào cũng phải đợi con có hỉ, sinh hạ trưởng tôn cho Trần gia rồi

tính tiếp.” Trần phu nhân kéo tay Bảo Nhi nói, nhẹ nhàng bấm vào mu bàn

tay Bảo Nhi một cái, trong lòng cười thầm không thôi, “Yên tâm, có nãi

nãi, cha nương ở đây, ai dám khi dễ con? Đừng khóc, con dâu ngoan.”

“Cám ơn nương.” Bảo Nhi quay lại nhìn Trần phu nhân chớp chớp mắt, “Nương, con dâu thất lễ, con dâu đi rửa mặt trước.”

“Đi thôi! Trở về nghỉ ngơi một chút, hôm qua chắc mệt lắm rồi.” Trần phu nhân vỗ vỗ nàng, lệnh cho nha hoàn hầu hạ đưa nàng đi.

“Cung giai đại nhân, phu nhân, Bảo Nhi có chút không khỏe, cáo lui trước.” Sau đó che mặt đi ra ngoài.

Đi không bao xa thì thấy Trần Mục Phong đang bước nhanh về hướng bên

này, Bảo Nhi suy nghĩ một chút, lập tức đổi thành vẻ mặt bi thương, sau

đó cố ý cúi đầu làm bộ như không nhìn thấy Trần Mục Phong, ủ rũ đi tới.

“Bảo Nhi!” Trần Mục Phong gọi nàng.

“Vâng?” Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn Trần Mục Phong: “Đại ca, có chuyện gì

sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn ngấn lệ, là nhờ mới rồi chưa kịp lau

khô hết.

“Làm sao vậy?” Trần Mục Phong cau mày, trừ hai lần gặp rắn ra thì

chưa bao giờ hắn nhìn thấy Bảo Nhi khóc, bước đi ỉu xìu như vừa rồi.

Bảo Nhi lập tức cúi đầu, lắc lắc: “Không có gì, không có gì, cát bay

vào mắt. Đại ca, nếu không có chi thì ta đi về trước.” Sau đó bước

nhanh, vừa đi vừa cười, cười đến mức bả vai run run giật giật.

Trần Mục Phong nhìn theo bóng lưng nàng, đầu mày càng nhăn như bị.

Hắn vừa mới nghe nói Cung bá phụ đi gặp mẫu thân, bản thân vội vã chạy

tới, không nghĩ tới lại thấy Bảo Nhi bộ dạng như vậy từ đại sảnh đi ra.

Chương 28.2: Bảo Nhi ghen

Trần Mục Phong vào đại sảnh, hành lễ với Cung Thành, sau đó hành lễ

với Trần phu nhân, liếc mắt nhìn qua thấy Cung Trúc Uẩn mặt mày ngấn lệ.

“Mục Phong, ngươi tới vừa đúng lúc. Ta nghĩ ngươi phải cho Trúc Uẩn một lời giải thích hợp lý.” Cung Thành nói.

“Mục Phong, Bảo nhi đồng ý cho Cung giai tiểu thư vào cửa, nếu Bảo

nhi đã đồng ý, ta đây làm mẹ tự nhiên cũng không còn gì để nói, có con

dâu hiểu chuyện như vậy, ta thật tình rất vui, có điều, Mục Phong, Bảo

nhi vừa mới vào cửa mà con nạp thiếp ngay dường như cũng không đúng, chỉ sợ Trương gia gia con cũng không vui đâu.” Trần phu nhân bình tĩnh nói, sau đó suy nghĩ một chút mới nói thêm: “Mới vừa rồi quản gia còn nói,

thế tử Tề Mặc Trì hai hôm nay muốn tới thăm.”

Trần Mục Phong nghe đến câu nói sau cùng, ánh mắt hơi trợn lên.

“Xin lỗi Cung bá phụ, ta không thể cưới Trúc Uẩn.” Trần Mục Phong nói.

~~~~ Bốp ~~~~

“Trần Mục Phong, ngươi vừa nói cái gì? Không cưới? Ngươi dám đùa với

lão phu sao? Ngươi cùng dã nha đầu lai lịch không rõ kia mới quen biết

mấy ngày thì quên ngay Trúc Uẩn? Ngươi không làm … Trúc Uẩn thất vọng

sao?” Trán Cung Thành nổi gân xanh, tiếng khóc Cung giai Trúc Uẩn từ du

dương, uyển chuyển khuyếch tán thành cực đại.

“Xin Cung bá phụ đừng trách Bảo nhi, tất cả đều tại Mục Phong, không

liên quan đến Bảo nhi. Không cưới Trúc Uẩn là chủ ý của bản thân ta. Bá

phụ muốn trách, Mục Phong một mình gánh chịu.” Giọng Trần Mục Phong hơi

lạnh lùng.

“Một mình gánh chịu? Ngươi gánh chịu như thế nào?” Cung Thành hỏi dồn.

“Đúng vậy, con gánh chịu như thế nào? Con có biện pháp có thể đưa

Cung giai tiểu thư vào Ung Vương phủ