Old school Swatch Watches
Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323890

Bình chọn: 7.00/10/389 lượt.

ấu hổ

ánh vào mắt nàng.

“Xin lỗi đại ca, đụng vào huynh rồi, huynh không sao chứ?” Bảo Nhi le lưỡi, có chút xấu hổ, may mắn là đụng vào nam nhân, ví như đụng vào nữ

nhân ăn chắc thê thảm rồi.

“Muội không có việc gì chứ?” Trần Mục Phong hỏi.

Bảo Nhi nhếch miệng nở nụ cười, “Không có việc gì không có việc gì,

chân quá ngắn ~~~~” đều do mẹ nàng sinh nàng thấp bé thế, chân mới ngắn

như vậy.

Sau đó, Bảo Nhi ngây ngẩn cả người — trừng lớn con ngươi nhìn Trần

Mục Phong, cũng quên luôn phải đứng lên, tay phải chậm rãi bò lên trên

mặt Trần Mục Phong, giống như nằm mơ thì thào: “Nở nụ cười rồi! Gấu mèo

cư nhiên nở nụ cười, ây cha!!!”

“Không có việc gì thì đứng lên đi!” Trần Mục Phong đứng lên để Bảo

Nhi đứng vững lại, chính mình đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, đã thấy

mẫu thân vẻ mặt mỉm cười nhìn mình.

“Bảo Nhi, không có việc gì, ăn đi.” Trần phu nhân nắm tay Bảo Nhi

ngồi xuống. Bảo Nhi tựa hồ còn đang trong trạng thái mộng du, lúc ăn cơm lâu lâu lại nhìn chằm chằm Trần Mục Phong, mắt to còn chớp chớp vài

cái. Đáng tiếc gấu mèo cũng không có tâm tình cười cho nàng xem.

Cơm nước xong, Trần phu nhân cười lôi kéo Bảo Nhi trở về phòng, thẳng đến lúc thổi nến nằm xuống, Bảo Nhi mới nhẹ giọng nói: “Cô cô à, lần

đầu tiên con thấy đại ca cười đó!”

“Ừ, cô cô cũng rất ít thấy nó cười mà!” Trần phu nhân đáp.

“Cô cô, vì sao đại ca không thích cười vậyi? Kỳ thực đại ca cười rộ lên cũng rất đẹp.” Bảo Nhi tò mò.

“Bảo Nhi hiện tại không ghét Mục Phong nữa sao?” Trần phu nhân cười hỏi.

“Không có ghét ạ, chỉ là trước đây huynh ấy lòng dạ hẹp hòi thôi! Có

điều, nể tình huynh ấy tặng con lễ vật, con sẽ không tính toán với huynh ấy. Ai bảo con đại nhân đại lượng đâu.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.

“Ừm, Bảo Nhi nhà chúng ta là khoan hồng độ lượng nhất.” Trần phu nhân nói.

“Đó là đương nhiên, ai bảo con là cháu gái của cô cô cơ!” Bảo Nhi trả lời, trong thanh âm có chút buồn ngủ.

“Được rồi được rồi, ngủ đi, sáng sớm ngày mai phải lên đường.” Trần phu nhân vỗ vỗ đầu Bảo Nhi.

“Vâng.” Bảo Nhi giật giật, ôm cánh tay Trần phu nhân chậm rãi ngủ.

Ngày thứ hai ăn xong điểm tâm, đoàn người lại vội vã lên đường. Bảo

Nhi có chút buồn ngủ, Trần phu nhân liền ôm nàng cho nàng ngủ thoải mái

hơn, Trần Mục Phong cũng không nói lời nào. Buổi trưa lúc dừng lại nghỉ

ngơi, Bảo Nhi nhảy tung tăng về phía trước hái rất nhiều hoa dại cùng

cành liễu, bện thành vòng hoa mang ở trên đầu với cánh tay, lại còn đeo

hai cái lên cổ tay Trần phu nhân. Buổi chiều, Bảo Nhi rõ ràng hăng hái

hơn rất nhiều, cư nhiên vui vẻ ngân nga nào là “Ngày hôm nay khí trời

thực sáng sủa, khắp nơi phong cảnh xinh đẹp ~~~”, rồi thì “Trước cửa có

một cây nho ~~~” đủ thứ, Trần phu nhân cười cười, Trần Mục Phong đang

nghe tới “A hoàng a chim hoàng oanh cấm có cười, chờ ta bò lên tới mi sẽ bị thịt” thì hơi nhếch khóe miệng, kết quả, Bảo Nhi lại mở to hai mắt

theo dõi hắn.

Tới Thường Châu đã là trung tuần tháng chín, bởi vậy không có thời

gian nấn ná lâu, đoàn người lập tức khởi hành. Một đường đi tới Trấn

Giang, tình toán thấy còn kịp ở lại Trấn Giang một ngày, ăn xong món cá

cháy, Bảo Nhi nói muốn đi Kim Sơn tự (2), Trần phu nhân cũng đồng ý,

Trần Mục Phong không thể làm gì khác hơn là cùng hai người đi vào. Ở

trong chùa dạo quanh vài vòng, đến trước động Pháp Hải Bảo Nhi nói cái

gì cũng không vào, tới trước Bạch Xà cũng không chịu đi.

Trên đường trở về, Trần phu nhân hỏi nàng nguyên nhân, Bảo Nhi suy

nghĩ một chút bèn nói: “Pháp Hải chia rẽ nhân duyên người ta, cũng không phải người tốt! Là yêu là nghiệt thì sao, miễn người ta thích là được

rồi, hắn hết lần này tới lần nọ xen vào việc của người khác, con thấy,

hắn chính là muốn biểu hiện pháp lực cao cường của mình, mua danh chuộc

tiếng. Bạch Xà kỳ thực cũng không đáng thương cảm, nàng biết rõ Hứa Tiên kia đối xử với nàng như vậy nhưng vẫn khăng khăng một mực, bị đày dưới

tháp cũng chỉ có thể tự trách chính mình. Bọn họ đều không đáng để con

đi xem.”

Trần phu nhân nghe xong không nói gì. Trần Mục Phong dường như có chút suy nghĩ.

Thật vất vả qua mấy ngày mới tới Giang Ninh phủ, Giang Ninh phủ phồn

hoa thật sự là nơi khác không thể so sánh, khiến Bảo Nhi cực kì hưng

phấn. Phủ đệ của Nhạc gia ở Giang Ninh có hai toà, một chỗ là ở đường

Nhạc phủ trong thành, một chỗ là ở dưới Tử Kim Sơn. Bởi vì sắp tới đại

hôn của Nhạc Kiến Thần cho nên người của Nhạc gia hiện tại toàn bộ đều ở trong thành. Bọn họ vừa vào thành liền có người của Nhạc gia đến tiếp,

tới Nhạc phủ, lão gia, phu nhân cùng hai vị thiếu gia đều chờ ở cửa

nghênh tiếp.

Xuống xe, thay vì hàn huyên, mọi người cùng nhau đi vào phủ trước.

Trong phủ người đến người đi rất bận rộn, Bảo Nhi mặc dù hiếu kỳ nhưng

vẫn quy củ cúi đầu đi theo Trần phu nhân. Tới phòng khách hai bên tạ lễ, Nhạc phu nhân liền cười hỏi Trần phu nhân: “Hoà muội muội, tiểu nha đầu này chính là Bảo Nhi phải không?”

“Đúng vậy, nàng là Bảo Nhi.” Trần phu nhân cũng cười, quay đầu nói

với Bảo Nhi: “Bảo Nhi à, đây là Nhạc bá bá, Nhạc bá mẫu với Nhạc ca ca.”

Bảo Nhi