
“Chỉ có Mục Phong đi có thất lễ quá không?” Trần phu nhân có chút lo
lắng, “Ai, nếu không thì để ta cùng Mục Phong đi đi, ta cũng nhiều năm
không gặp Mục tỷ tỷ.”
“Vậy ~~~~ cũng tốt! Sắp tới nàng thu xếp chuẩn bị lễ vật, ngàn vạn lần đừng quên gì đó.” Trần lão gia dặn dò.
“Vâng!” Trần phu nhân đáp lời, nhìn Trần lão phu nhân một chút: “Nhưng mà, vài ngày tới ai sẽ chăm sóc nương đây?”
“Có gì nghiêm trọng đâu? Nhiều nha hoàn phó phụ như vậy, con không
cần lo lắng, con với Như Bình nhiều năm không gặp, nhân cơ hội này gặp
gỡ cũng tốt!” Trần lão phu nhân cười hiền từ.
Bảo Nhi nghe thấy, biết cô cô sắp tới sẽ xuất môn, chỉ là không biết
muốn đi đâu. Nàng thử tính toán, nếu như cô cô xuất môn nàng có thể đi
ra ngoài chơi rồi.
“Bảo Nhi à, con đ với cô cô.” Trần phu nhân cười nói với Bảo Nhi.
“A? Con cũng được đi cùng sao? Đi đâu vậy cô cô?” Bảo Nhi hỏi.
“Giang Ninh, Nhạc ca ca của con sắp thành hôn.” Trần phu nhân cười trả lời.
“Thành thân? Giang Ninh?” Bảo Nhi dài giọng, tròng mắt đảo vài lượt, vui vẻ đáp: “Được ạ!”
Tới giờ cơm tối, Trần lão gia nói tới chuyện đi Giang Ninh, Trần Mục
Phong tựa hồ sớm đã biết, không có phản ứng gì, Trần Mục Vân cùng Trần
Mục Vũ chớp chớp mắt, vờ hỏi: “Nương, Bảo Nhi cũng đi cùng sao?”
“Đúng vậy, có chuyện gì không? Không nỡ sao?” Trần phu nhân nhìn về phía hai đứa con trai mình.
“Không phải không phải, ha ha ~~~~” Trần Mục Vân cười.
“Cô cô, con nghĩ nhị ca với tiểu ca ước gì người dẫn con đi cho rồi,
bọn họ sợ con làm phiền bọn họ.” Bảo Nhi trừng mắt nhìn hai người.
“Ai cha Bảo Nhi, không nên nói như vậy mà, nhị ca cùng tiểu ca đương
nhiên là cực kì luyến tiếc muội, có điều là, nhị ca với tiểu ca cũng
biết Bảo Nhi rất muốn đi ra ngoài chơi, cho nên ~~~~” Trần Mục Vân nói.
“Tuy rằng ta rất muốn ra ngoài chơi, nhưng nếu nhị ca cùng tiểu ca
lưu luyến ta như thế, ta ở lại là được rồi.” Bảo Nhi trưng là bộ mặt “Ta rất có nghĩa khí” đáp lại.
“Bảo Nhi có tấm lòng như vậy ca ca cũng rất cảm động rồi, Bảo Nhi vẫn nên đi thôi!” Trần Mục Vũ vừa cười vừa nói.
“Được rồi! Nếu nhị ca với tiểu ca kiên trì, ta cũng không tiện chối
từ, ta sẽ mua quà về cho hai huynh, yên tâm nhé!” Bảo Nhi cười tủm tỉm.
Tới cuối tháng, Trần phu nhân, Trần Mục Phong, Bảo Nhi cùng đi Giang
Ninh. Vốn là muốn chọn lộ tuyến đi Hồ Châu, qua Nghi Hưng, Lật Thuỷ đến
Giang Ninh, thế nhưng dưới sự “kiến nghị” mãnh liǴ của Bảo Nhi, từ Hàng
Châu xuất phát đi về phía Bắc qua Gia Hưng, Tô Châu, Vô Tích, Thường
Châu, Trấn Giang rồi mới tới Giang Ninh. Vì vậy, thời gian hành trình sẽ tốn gấp đôi, cho nên bất đắc dĩ cuối tháng đã phải xuất phát.
Lý do của Bảo Nhi rất đơn giản, nàng rất muốn ăn bánh ú Gia Hưng,
ngắm mỹ nữ Tô Châu, ăn sườn sốt tương Vô Tích với cá cháy Trấn Giang, cả nhà Trần gia nghe được lý do của nàng, phản ứng đồng loạt là mở to hai
mắt nhìn, sau đó nháy mắt lia lịa. Cuối cùng dưới động tác chớp mắt mang theo chờ đợi của Bảo Nhi, cả nhà gật đầu.
Cao hứng nhất chính là Bảo Nhi, nhìn Bảo Nhi vui vẻ, Trần phu nhân
cũng vui theo, tuyệt không lưu tâm đến việc tốn nhiều thời gian đi
đường.
Vào Gia Hưng thành đã là hoàng hôn vài ngày sau, tìm một khách sạn
tốt nhất thu xếp ổn thoả, Bảo Nhi cao hứng bừng bừng thay đổi nam trang, kéo Trần phu nhân cùng Trần Mục Phong đến Nam hồ ăn thức ăn trên
thuyền. Đối với món ăn hương sắc đều vẹn toàn, Bảo Nhi tựa hồ không có
hứng thú mấy, vậu mà đối với hai món ăn vặt là bánh ú với củ ấu phơi khô Nam hồ lại rất yêu thích. Có điều bánh ú cũng chỉ ăn một cái bánh nhân
gạch cua, cơm nước xong lại mua mười mấy cái về bảo để dành ăn, kết quả
một hồi về tới khách sạn nhớ tới mấy người gia đinh và hai người nha
hoàn còn chưa đi, liền hào phóng lấy ra mời bọn họ ăn.
Đến Tô Châu vừa lúc là Tết trùng cửu, Bảo Nhi liền lôi kéo mọi người
trèo lên Hổ Khâu, còn mua cho mỗi người túi thơm hạt thù du và hoa cao,
lại mua vài nắm hoa cúc, cái đầu nho nhỏ đều bị hoa che khuất; lăn qua
lộn lại đến tối muộn mới trở về. (1)
Trở lại biệt viện của Trần gia tại Tô Châu, Bảo Nhi lấy thật nhiều
hoa dán lên cửa sổ, sau đó hai tay chống cằm ngồi bên cạnh bàn nhìn mấy
cô nha hoàn cắm hoa vào lọ.
“Bảo Nhi à, mệt mỏi phải không? Chút nữa cơm nước xong đi ngủ sớm một chút đi!” Trần phu nhân bảo nàng.
Bảo Nhi gật đầu.
Chỉ chốc lát sau có nha hoàn tới mời hai người qua dùng cơm. Trần phu nhân cùng Bảo Nhi liền đi tới phòng ăn. Bảo Nhi một đường đi đều cúi
đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, thế là lúc vào cửa cũng không nhìn
kĩ đã nhấc chân — kết quả bước quá thấp, chân vấp ngay bậc thềm, thân
thể theo quán tính vẫn hướng về phía trước, cho nên liền thẳng tắp nện
xuống mặt đất –
Bảo Nhi nghe được tiếng nha hoàn xung quanh sợ hãi hút khí, bản thân mình nhắm mắt lại chuẩn bị đo đất –
Nền nhà này thực êm nha, một điểm cũng không đau, Bảo Nhi lầm bầm:
“Thảm thật dày mà ~~~” lại nghe chung quanh có tiếng cười trộm, Bảo Nhi
mới mở mắt, có cái thảm nào làm bằng tơ lụa màu xanh ngọc không? Hình
như không có ~~~~ ngẩng đầu nhìn, Trần Mục Phong vẻ mặt có chút x