Old school Easter eggs.
Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323611

Bình chọn: 9.00/10/361 lượt.

ông ôm lấy Kiến Thần, nàng bất hòa với mình

còn có thể lý giải, nhưng Kiến Thần trước giờ luôn luôn được nữ hài tử

yêu thích, tiểu nha đầu lại vẫn cùng hắn duy trì khoảng cách.

Khiến cho người ta cảm nhận được, nàng xuất thân nhất định cao quý.

Nhưng là nàng lại mâu thuẫn như thế, khiến người khác không thể đoán

biết được suy nghĩ nàng. Thực sự là không biết cha mẹ như thế nào lại có thể nuôi dưỡng ra một đứa trẻ như vậy. Mặt khác, nàng vì sao lại một

mình rời nhà đi? Còn có khối ngọc trên người nàng, nói đúng ra, đó là

một khối “ngọc bích” (*), nhưng lại là loại ngọc song hoàn lồng vào nhau (*) cực hiếm thấy, mặt trên là hoa văn tinh xảo rườm rà, giữa khối ngọc dùng 6 sợi chỉ vàng quấn lấy vòng bên ngoài, xuyên qua lỗ hổng cố định

lại một vòng ngọc khác bên trong có chữ “Bảo” viết thể triện, cũng đồng

chất ngọc như vậy, mặc cho người không thạo nghề cũng biết được thứ này

là vật báu vô giá.

(*nguyên văn là 瑷, mình dựa vào nghĩa tiếng Anh là “fine quality jade” dịch ra.

** nguyên văn là 内外双环: theo mình hiểu thì nó giống như hai vòng ngọc lớn bé lồng vào nhau, mình không chắc lắm)

Thở dài một hơi, Trần Mục Phong tựa lưng vào ghế ngồi, nàng ngày hôm

nay có chút kỳ lạ — rõ ràng không phải là mệt. Càng kỳ quái chính là,

hắn cư nhiên không muốn đem chuyện nàng là người Mãn nói cho người khác

biết.

Là bởi vì cha mẹ quá yêu tiểu nha đầu. Hắn tự nhủ chính chính.

Ngày hôm sau, Bảo Nhi thần thái sáng láng trở lại. Vẫn cứ không thèm

để ý tới hắn. Mục Vân cùng Mục Vũ vẫn hệt như trước đây mua đủ loại đồ

chơi thức ăn cho nàng. Một hôm nọ nàng lại ăn sầu riêng, hun cho tất cả

mọi người đều phải tránh ra ngoài — ngoại trừ đồng bọn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với nàng – Trần Mục Vân.

Trần Mục Phong đương chuẩn bị lên kinh thành, sau đó qua Tế Nam tiếp Trúc Uẩn trở về.

Hôm nay bởi vì hiệu buôn không có sự tình gì quan trọng, Trần Mục

Phong buổi trưa đã trở về. Dùng xong bữa trưa, hắn bèn đi đọc sách, lại

cảm thấy lòng không yên nên đi tới mảnh rừng ngô đồng (1) be bé phía tây bắc Tùng Duyên viện dạo một chút. Nơi này luôn luôn không có người, chỉ có hắn đôi khi lui tới luyện kiếm. Ngô đồng đương lúc xanh ngắt, trong

rừng ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá loang lổ đầy màu sắc , trên mặt đất

lấm tấm vài bông hoa dại. Trần Mục Phong lững thững đi tới. Bỗng nhiên

nghe được thanh âm, theo trực giác phản ứng hắn liền ngừng hô hấp, cấp

tốc vọt đến núp sau thân cây, lặng lẽ không một tiếng động tiến gần tới

nơi phát ra thanh âm nọ.

Tới trước mặt mới nhìn rõ, trên một chạc cây ngô đồng đâm ngang ra

đang ngồi vắt vẻo một người, hai bàn chân nhỏ thòng xuống đong đưa qua

lại, nàng cúi đầu không biết đang nói chuyện với cái gì.

“Nè! Mi tên gì? Không biết hả, vậy ta gọi mi là Chiêu Tài nhé. Chiêu

Tài, ai cũng đều có cha có mẹ phải không? Ta nhất định cũng có đúng hay

không? Vậy vì sao ta lại ở nhà của cô cô, vì sao không ai biết cha mẹ ta đâu? Mi nói xem, có phải cha mẹ không cần ta nữa hay không?” Dừng một

chút, nàng nói thêm: “Chiêu Tài, bữa nọ hình như còn nằm mơ thấy cha mẹ

ta, thế nhưng cũng không thấy rõ được diện mạo họ thế nào, tới giờ cũng

không mơ thấy nữa. Thực muốn gặp bọn họ a ~~~~ cái gì? Mi nói sẽ gặp

được sao? Ha ha, ta cũng nghĩ như vậy, đứa bé đáng yêu giống ta như thế

này ai lại không thích? Đúng không?”

Trần Mục Phong nghe đến đó, hơi nhếch khóe miệng.

“Chiêu Tài, kỳ thực ta bây giờ cũng rất tốt, nãi nãi, cô cô, cô

trượng, nhị ca, tiểu ca đều rất thích ta, ta cũng thích bọn họ. Chỉ có

Trần đại thiếu không thích ta thôi, Chiêu Tài, mi nghĩ coi Trần đại

thiếu vì sao không thích ta? Không phải là ta kêu hắn một tiếng đại thúc thôi sao? Lẽ nào lại thù dai như vậy? Cùng lắm thì để hắn kêu một tiếng đại thẩm hoặc đại nương được rồi, thực sự là ~~~~ hì hì, ta nói với mi

một chuyện nha Chiêu Tài, Trần đại thiếu không ngờ cũng có người trong

lòng đó, không thể tưởng tượng được đúng không? Ta cũng thấy vậy, hắc

hắc.”

Trần Mục Phong có điểm dở khóc dở cười, goi nàng một tiếng đại thẩm

hoặc đại nương? Nha đầu kia thật đúng là giỏi nghĩ linh tinh. Hơn nữa

hắn có người thương là chuyện lạ lùng lắm hay sao?

“Trần đại thiếu ~~~ ta nghĩ hắn rất giống một người ta quen biết,

nhưng mà là ai? Nghĩ không ra, có điều, Chiêu Tài, ta cũng không phải

ghét Trần đại thiếu, chỉ tại hắn cũng không cười với ta không nói chuyện với ta, phải làm sao bây giờ? Mặc kệ, hắn không nói với ta thì ta cũng

không nói với hắn, đối nhân xử thế phải có cốt khí đúng không? Chiêu

tài, Trần đại thiếu muốn thành hôn, nói lén cho mi nha, ta một điểm cũng không thích nữ nhân kia, phàn quyền phụ thế. Nhưng mà tiểu ca bảo nàng

ta rất đẹp. Chiêu Tài, mi nói xem, nếu như ta cũng rất đẹp, Trần đại

thiếu có thích ta không? Sẽ không sao? Ta cũng nghĩ là không, Trần đại

thiếu nhất định là gấu mèo, gấu mèo mới thích ăn gậy trúc, ta cũng không phải gậy trúc nha ~~ Chiêu Tài, sau này ta nói với mi gấu mèo, chính là đang nói Trần đại thiếu đó nha, mi phải nhớ kỹ, biết không? Thực ngoan

mà, nhớ kỹ, ha hả ~~ hôm nào rảnh tìm mi