XtGem Forum catalog
Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323544

Bình chọn: 8.00/10/354 lượt.

ân đi

ngang qua bọn họ đều quay đầu lại chỉ trỏ, chẳng lẽ là bởi vì mình hái

hoa? Không thể, đây là hoa dại cũng có người quản sao? Suy nghĩ một

chút, Bảo Nhi ném hoa đi. Lau mồ hôi xong, tiếp tục đi, thỉnh thoảng túm lấy tay áo Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ nói chuyện, bộ dạng y hệt

người nhà quê. Sau đó nàng phát hiện, vẫn có người chỉ trỏ. Đảo mắt, rón rén bước khẽ, len lén theo sát đằng sau hai nữ nhân, liền nghe thấy:

“Hai nam nhân, thực sự là ~~~ hì hì, mất mặt, còn dám ra đường cái đi

dạo ~~~~~”, “Không thể như vậy, tiểu hài tử kia cũng không đẹp mặt lắm!”

Lúc này mới vỡ lẽ.

Nói nàng không dễ nhìn? Cũng không phải để dành cho các ngươi xem.

“Ê, hai nữ nhân các ngươi đi ra ngoài dạo như vậy cũng không sợ người ta nói xấu sao? Nhất là khuôn mặt lại khó coi như vậy?” Bảo Nhi nhàn

nhã mở miệng. Phía trước hai nữ nhân “a” một tiếng quay đầu lại, nhìn

nàng, có thể là bởi vì nàng vóc dáng hơi nhỏ, cho nên hai nữ nhân nọ che miệng cười nói: “Chúng ta là nữ nhân, cũng không phải nam nhân.”

“Nữ nhân không phải người sao? Các ngươi kề vai sát cánh như vậy ~~~~ làm hủ bại phong hoá (*) ~~~” Bảo Nhi châm chọc.

(*phong tục và giáo hoá)

“Ngươi mới là yêu quái bất nam bất nữ, còn không biết xấu hổ đi ra đường.” Một trong hai cô lồng lộn thét to lên.

“Ta bất nam bất nữ cũng còn khá hơn ngươi, ngươi xem đi, cũng không

có nam nhân cùng ngươi đi dạo, so với ta, ngươi có phải càng mất mặt

không? Còn nữa, ngươi không biết đếm hả? Chúng ta là bốn nam nhân ~~~~~

ha ha, đáng tiếc, một người cũng không thèm để ý ngươi.” Bảo Nhi vui vẻ

khiêu khích.

“Các ngươi là những tên bất nam… ~~~” nói không xong nổi, bởi vì ba vị đang đi tới kia biểu tình thật là đáng sợ.

“Nói xấu sau lưng người ta cẩn thận miệng bị lở loét nha.” Bảo Nhi

đắc ý nói, sau đó chạy đến giữa Trần gia huynh đệ, mỗi tay khoác một

người, nói: “Đố kị sao? Đi thôi!”

Sau đó đắc ý dào dạt lướt qua các nàng.

“Đáng ghét!” Bảo Nhi bĩu môi.

“Ai bảo muội mặc nam trang?” Trần Mục Vũ cười. Tiểu Bảo Nhi mắng chửi người thật đúng là ngoan độc.

“Đúng nha! Nói như vậy nghĩa là cải trang rất thành công!” Bảo Nhi

cao hứng trở lại, vung tay tiếp tục lon ton chọc chó trêu mèo.

“Miệng lưỡi sắc bén.” Nhạc Kiến Thần vừa cười vừa nói, đôi mắt nhìn Bảo Nhi đương sôi nổi.

“Cho nên ta đã nói không ai có thể khi dễ muội ấy.” Trần Mục Vân càng thêm tâm đắc với ý kiến của mình.

“Bảo Nhi đang làm gì kìa?” Trần Mục Vũ thanh âm đầy nghi hoặc. Bảo Nhi cùng tiểu cô nương kia đang nói gì vậy ta?

Chỉ chốc lát sau thấy Bảo Nhi vui vẻ chạy trở về, trên mặt mang theo nụ cười khoa trương.

“Bảo Nhi, muội vừa làm chi đó?” Trần Mục Vũ hỏi.

“Anh hùng cứu mỹ nhân a!” Bảo Nhi xòe bàn tay ra, một con sâu róm

xanh xanh vàng vàng nhúc nhích trong lòng bàn tay nàng, khiến ba đại nam nhân sửng sốt một chút, đương nhiên không phải bởi vì bọn họ sợ, mà là

kinh ngạc một tiểu cô nương như nàng cư nhiên dám cười hì hì cầm lấy nó. “Vừa nãy nó rớt trên người nàng ấy, ta giúp nàng bắt xuống. Thuận tiện

hỏi thăm một chút, nàng họ Tiền, tên Nhân Nhân, năm vừa mới mười sáu,

khuê nữ, tứ tiểu thư của Tiền gia tửu lâu thành đông Hàng Châu.”

“Muội hỏi thăm cái này làm gì chứ?” Trần Mục Vân cười hỏi.

“Xem xem ta giả trang có khéo hay không, thực tế là, cũng không tệ lắm.” Bảo Nhi vui vẻ nói.

“Nghịch ngợm. Nhưng mà, nàng ta sao lại nói cho muội những điều này?” Trần Mục Vân thắc mắc.

“Chắc là thấy tiểu công tử ta xinh đẹp ha?” Bảo Nhi nhìn một chút

Trần Mục Vũ nói: “Tiểu ca, ta nói cho nàng ấy ta là Trần Mục Vũ.”

“A — muội nói cái gì?” Trần Mục Vũ lập tức nín thở trừng mắt.”Nhan Bảo Nhi, muội cùng nàng ta nói cái gì?”

“Tiểu ca, huynh đừng nóng giận mà! Anh hùng cứu mỹ nhân là tiếng thơm đó nha, ta còn chưa thèm nói tên nhị ca.” Bảo Nhi đáp, biểu tình “Huynh được lời quá còn gì” viết lên trên mặt.

“Bảo Nhi, sao muội không bảo là đại ca?” Trần Mục Vân hỏi.

“Hắn quá già!” Bảo Nhi trợn mắt, “Nói hắn là đại thúc của ta cũng

không kém là bao.” Tiếp tục nhảy chân sáo về phía trước hái hoa.

“Đại thúc?” Nhạc Kiến Thần nhíu mày.

Trần gia hai huynh đệ đều nở nụ cười.

“Nhạc huynh, huynh biết vì sao đại ca cùng Bảo Nhi lại không vừa mắt

nhau không? Bảo Nhi tỉnh lại nhìn thấy đại ca, hỏi một câu: ‘Đại thúc

người là ai vậy?’ đại ca lúc đó mặt đen thùi lùi. ” Trần Mục Vũ vừa cười vừa nói.

Tiếp đó, Nhạc Kiến Thần cũng không chút lương tâm – cười rộ lên.

Chú thích

(1) “Củ ấu”: Loài cây thuỷ sinh, quả phát triển dưới nước, đến khi già thì rụng vùi xuống bùn nên gọi là “củ”.

“Én ngậm bùn”: loài én ngậm bùn trong miệng cho lỏng ra, trộn thành cục để xây tổ.

Có một lưu ý nho nhỏ: cần phân biệt chim én (họ Hirundidae) khác với chim yến (họ Apodidae).

Phân loại điểu học của loài én trong tiếng Việt là én/nhạn, nhưng

nghĩa gốc của từ nhạn này (雁, bính âm: yā, yá, yàn) lại là để chỉ các

loài ngỗng trời (Anser spp.) của họ Vịt (Anatidae).

Trong khi đó, nguyên văn của tác giả lại là “yến – 燕 “ (bính âm: yān, yàn – yến), một từ mà hiện nay người Trung Quốc và văn chương Việt Nam

vẫn dùng để chỉ cá