
on đột nhiên chạy ra ngoài chơi ~~~~~” Bảo Nhi đảo tới đảo
lui con ngươi.
“Trần Mục Vũ!” Trần phu nhân trừng mắt nhi tử mình.
“Nương, oan uổng cho con!” Trần Mục Vũ lập tức biện minh. Đã bảo sẽ bị mẹ hắn mắng mà, quả nhiên là bị mắng thật.
“Cô cô, người đừng trách tiểu ca, là chủ ý của con. Nhưng mà cô cô
người đừng lo lắng, con sẽ cải nam trang, như vậy sẽ không có người nhận ra.” Bảo Nhi chạy đến bên cạnh Trần phu nhân, ôm lấy cánh tay Trần phu
nhân cười híp mắt năn nỉ.
“Nữ cải nam trang?” Trần phu nhân nhíu mày.
“Vâng! Người chờ một chút!” Bảo Nhi chạy ra ngoài, hơn nửa ngày mới
trở vào lại. Mọi người nhìn qua, chỉ thấy nàng mặc trường bào màu xanh
ngọc, phủ thêm áo khoác vạt tỳ bà (2) màu phấn trắng, mái tóc bện lại
thành một bím dài, đầu đội nón khảm màu xanh ngọc viền vàng, trong tay
còn cầm chiếc quạt giấy.
“Thế nào? Có thể chứ?”, vừa nói vừa “phạch” một tiếng xoè quạt giấy
trong tay ra. Khóe miệng khẽ vểnh lên, đôi tròng đảo quanh nhìn mọi
người.
“Ồ! Đây là tiểu công tử phấn trang ngọc trác (*) nhà ai vậy?” Trần Mục Vân cười hỏi.
(*Cụm từ thường dùng để mô tả người phụ nữ xinh đẹp thanh cao hoặc
những tiểu hài tử trắng nõn, mềm mịn. Ngoài ra còn dùng để tả cảnh
tuyết)
“Tại hạ Trần Nhan, vị huynh đài này thực lễ độ.” Bảo Nhi chắp tay thi lễ.
“Nguyên lai là Trần thiếu gia, hôm nay cớ sao lại có nhã hứng đi du hồ?” Trần Mục Vân hỏi tiếp.
“Nhân dịp tháng giêng hoa sen vừa nở, nên tại hạ đến thưởng cảnh
‘tiếp thiên liên diệp, ánh nhật hà hoa’ (3)!” Bảo Nhi nháy mắt, “Vị
huynh đài cũng đến xem hoa sen sao?”
“Đúng vậy! Nếu đã như thế, không biết có vinh hạnh cùng Trần thiếu gia dạo Tây Tử Hồ?” Trần Mục Vân hỏi.
“Vô cùng vinh hạnh. Người ngắm tây tử ta thưởng hồ (4), hai bên đều không trở ngại nhau.” Bảo Nhi vừa cười vừa đáp.
“Nhan Bảo Nhi –” Trần Mục Vân trừng mắt.
Cả Trần lão phu nhân cũng nở nụ cười, “Nha đầu này~~~~ “
“Trần thiếu gia, không biết tại hạ có vinh hạnh cùng hai vị du hồ hay không?” Nhạc Kiến Thần cười hỏi. Thấy bọn họ hai người chơi đùa vui vẻ, hắn cũng nhịn không được muốn theo đùa.
“Là vinh hạnh của tại hạ.” Bảo Nhi cười.
“Vậy sao? Chỉ là, Mục Vân xem Tây tử, Trần thiếu gia ngắm hồ, chẳng hay tại hạ nhìn gì đây?” Nhạc Kiến Thần cười hỏi.
“Huynh sao?” Bảo Nhi cầm quạt che miệng cười.
“Trần thiếu gia cứ nói đừng ngại.” Nhạc Kiến Thần nói, trong lòng
buồn bực vì sao tiểu nha đầu bỗng nhiên nở nụ cười, lại là cái kiểu cười không chút hảo ý.
“Người mà đi, sợ là không lâu sau Tây hồ thập cảnh (5) sẽ thêm một cảnh ‘Tây tử thu ba’ (6).” Bảo Nhi cười trêu chọc.
~~~~~~~ yên lặng.
Ha ha ha ha ha ha ~~~~~~
“Bảo Nhi, không được nghịch ngợm!” Trần phu nhân mang theo ý cười mắng nàng.
“Bảo Nhi, muội thật là biết ca ngợi người khác.” Nhạc Kiến Thần cũng
cười, biết tướng mạo tuấn mỹ của mình thường dẫn tới ánh mắt của nữ
nhân, thế nhưng khen ngợi hắn giống Bảo Nhi như vậy quả thực là lần đầu
mới được nghe thấy.
“Bảo Nhi, nếu tiểu ca cũng đi, tiểu ca nhìn cái gì?” Trần Mục Vũ mang theo chờ mong hỏi.
“Tiểu ca? Nhiều cảnh sắc như vậy thích nhìn cái gì thì nhìn!” Bảo Nhi nói.
“Vậy nếu đại ca cũng đi, nhìn cái gì?” Trần Mục Vũ cười hỏi.
Bảo Nhi chớp chớp mắt, nhìn Trần Mục Phong, hắn vẫn mặt lạnh uống trà.
“Tiểu ca, chuyện vốn không có khả năng xảy ra nói chi cho lãng phí
nước bọt. Nên thực tế một chút thì tốt hơn.” Bảo Nhi cũng không chút cảm xúc trả lời. Trần đại thiếu du hồ? Độ khó hơi bị cao à nha.
Chén trà trên tay Trần Mục Phong thoáng dừng một chút, sau đó tất cả trở lại như bình thường.
“Trạch nhật bất như chàng nhật (*), tiểu ca, ngày mai chúng ta đi
luôn được không?” Bảo Nhi đổi xoạch sang bộ dạng vui vẻ chạy đến bên
người Trần Mục Vũ.
(*đại ý là chọn tới chọn lui không bằng định ngày luôn, câu này mình không hiểu lắm:P)
“Chuyện này ~~~ phải hỏi nãi nãi với nương.” Trần Mục Vũ ngần ngừ.
“Nãi nãi, cô cô ~~~~” Bảo Nhi lập tức chạy đến bên cạnh hai người có quyền định đoạt.
“Được rồi được rồi, quỷ nha đầu. Mục Vũ, cẩn thận theo sát Bảo Nhi,
đừng để chen lấn lạc mất em.” Trần phu nhân nói, sau đó nhéo nhéo gương
mặt Bảo Nhi: “Vừa lòng chưa? Nha đầu?”
“Cám ơn cô cô.” Bảo Nhi thoải mái hôn Trần phu nhân một cái.
“Nghe lời tiểu ca, con mà dám chạy loạn, sau này cô cô sẽ không cho con ra ngoài.” Trần phu nhân căn dặn.
“Tuân lệnh!” Bảo Nhi vui vẻ đáp lời.
“Được rồi được rồi, không phải muốn xem ánh nhật hà hoa sao? Sáng
ngày mai phải dậy sớm, nhanh ngủ sớm một chút đi!” Trần phu nhân cười
nói.
“Sáng sớm?” Bảo Nhi mặt nhăn mày nhíu, “Cũng có thể xem mặt trời lặn mà, cô cô.”
“Vậy thì đừng đi.” Trần phu nhân cười, học theo khẩu khí Bảo Nhi dùng để uy hiếp Trần Mục Vũ. Tật xấu ham ngủ muộn của tiểu nha đầu này cần
phải sửa chữa, nếu không tương lai gả cho người ta biết làm sao.
“Đi! Con đi ngủ đây! Nãi nãi ngủ ngon, cô trượng ngủ ngon, cô cô ngủ
ngon.” Bảo Nhi lần lượt chào từng người, sau đó nhìn sang mấy anh soái
ca, “Các ca ca ngủ ngon.”, liền nhanh như chớp chạy biến.
܈am chơi như thế, dường như mãi không chịu lớn, gả cho người ta phải làm