
là kiểu người hoàn mỹ như cô vẫn thấy.
Bởi vì che dấu quá sâu, Tề Xuyên thậm chí cũng không biết anh rốt cuộc là
dạng người như thế nào. Nhiều năm trói buộc, sớm đã thành thói quen.
Không có tình cảm, luôn áp chế bản thân, xoay quanh quỹ đạo cuộc sống đã lên sẵn, chưa bao giờ vượt qua giới hạn.
Nếu không phải do lần đó cô vô tình bị lạc phải gọi điện thoại cầu cứu anh. Anh vĩnh viễn sẽ không biết, bản thân còn có thể có những ý nghĩ khác.
Ngày đó philadelphia dày đặc sương mù, trời bắt đầu mưa phùn, anh cầm chiếc ô đầu ngựa ArcherAdams màu đen đi qua một sườn đồi ngoại ô, dễ dàng phát
hiện dưới gốc cây to, tìm thấy Chu Mông Mông toàn thân ướt đẫm.
Trông bộ dáng cô chật vật ướt sũng, Tề Xuyên bất giác cau mày hỏi: “Lớn tướng như vậy rồi mà còn bị lạc, sao đi ra ngoài không mang theo bản đồ?”
“Cháu có mang, nhưng làm mất.” Cô nâng đôi mắt sáng ngời ướt đẫm, cong mắt
nhìn Tề Xuyên cười: “Cháu biết, cho dù lạc đường, chú vẫn sẽ tìm đến
cháu.”
Tề Xuyên nghe cô nói, khẽ hừ một tiếng, vươn tay kéo cô vào trong ô, mỉa
mai nói: “Tôi chỉ rảnh rỗi không có việc gì làm, đừng được một tấc lại
muốn tiến một thước.”
*đừng được một tấc lại muốn tiến một thước: được voi đòi tiên, được đằng chân lân đằng đầu.
“Vâng, là chú không có việc gì làm, cho nên mới chạy xe ba tiếng tới tìm
cháu.” Chu Mông Mông mỉm cười, vươn tay đội mũ áo phía sau rồi đi ra
khỏi ô, xòe tay chạy một vòng dưới mưa phùn, sau đó nhìn anh lớn tiếng
nói: “Chú, bề ngoài chú tuy lạnh lùng, nhưng trong lòng rất ấm áp dễ
chịu!”
Nhìn đôi mắt cười xinh đẹp, lần đầu tiên Tề Xuyên cảm thấy nơi nào đó trong
tim tan chảy, giống như một hạt hoa hướng dương, chầm chậm nảy mầm.
“Cô cứ như vậy mà tin tôi?” Tề Xuyên cảm thấy cô bé này thật hết thuốc
chữa, chính anh cũng không tin bản thân mình có thể vì một người mà làm
những điều vô nghĩa.
Nhưng Chu Mông Mông lại không do dự trả lời: “Dĩ nhiên!”
Tề Xuyên nghe tiếng mưa tạt ngoài cửa sổ, sự yên tĩnh ban đêm cũng dần dần im lặng. Anh thay một bộ quần áo sạch sẽ, ngồi bên giường bệnh màu
trắng, nhìn cô gái xinh đẹp đang ngủ, giơ tay gạt mấy sợi tóc dính trên
khóe miệng cô.
Cách đây không lâu, cô còn ầm ĩ bắt Chu Diễm trở về, nhưng bây giờ, cô đã
chìm vào giấc ngủ. Tựa như bác sĩ từng nói, phụ nữ có thai rất dễ ngủ,
cũng không biết bây giờ cô đang mơ những gì. Có lẽ trong mơ oán hận anh
lạnh lùng vô tình nhỉ.
Tề Xuyên nghĩ, không khỏi bật cười, chua xót cùng lo lắng.
Anh đứng dậy đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, tựa như nói với cô, cũng như
tự nói với chính mình: “Tiểu Mông, cảm ơn em đã cho anh cơ hội.”
Đối với tình yêu, Tề Xuyên biết anh không hiểu rõ bằng Tiểu Mông. Nhưng ít
nhất anh vẫn biết anh phải giữ cô, cho dù dùng thủ đoạn gì, anh cũng
không nghĩ tới sẽ buông tay. Bởi vì cô là hoa hướng dương, chỉ có thể
thuộc về anh, và cũng chỉ có thể nở trong cuộc đời của anh.
**
Qua vài ngày nữa là Chu Diễm phải về bộ đội, mà ngày anh đi cũng là ngày sinh nhật của Mạnh Hiểu Diêu.
Bởi vì chuyện của Mông Mông khiến Chu Diễm quên mất cuộc hẹn đến thăm gia
đình cô. Mạnh Hiểu Diêu biết, cô và Chu Diễm có mối quan hệ như bây giờ
đã là ông trời ban phước lắm rồi, nên cô cũng không cầu nhiều hơn.
Sau khi trao đổi với Chu Diễm, Mạnh Hiểu Diêu bắt đầu nhờ người môi giới
tìm hai công việc mới, thứ bảy cuối tuần phát tờ rơi trên đường và làm
bán thời gian ở trạm xăng. Cô muốn bỏ việc làm ca sĩ trong quán bar. Cho dù gộp tiền lương làm thêm hai việc sắp tới không thể bằng tiền lương
làm ca sĩ, nhưng cô không muốn làm nữa. Bởi vì bây giờ cô đã là người
của Chu Diễm. Đây là trách nhiệm đối với anh, cũng là trách nhiệm của
bản thân cô.
Vì thế cô viết đơn xin thôi việc đưa cho ông chủ hộp đêm Tống Huyền, cũng
là người anh em tốt của Chu Diễm. Tống Huyền mặc dù luyến tiếc không
đành lòng để cây hái ra tiền chạy mất. Nhưng vì anh em, Tống Huyền cũng
chỉ có thể đau lòng đồng ý.
Hợp đồng với Tống Huyền còn ba ngày nữa là kết thúc, tối hôm cô rời đi,
chính là ngày sinh nhật cô hai mươi, mà buổi sáng hôm sau, cũng chính là lúc Chu Diễm cũng phải về lại quân khu Tây Nam.
Tối hôm nay, Chu Diễm lại đến bệnh viện thăm Chu Mông Mông. Mạnh Hiểu Diêu
biểu diễn xong liền lui về phía sau thay quần áo, tẩy trang, cầm túi
xách đi ra ngoài hộp đêm, bỗng có cảm giác phía sau lạ lạ. Cô dừng bước
quay đầu nhìn vài lần, nhưng không thấy ai khả nghi đi theo phía sau, vỗ vỗ quả tim sợ hãi, cô vội chạy nhanh tới trạm xe bus đứng chờ, chuẩn bị tới căn phòng cô và Chu Diễm đang ở.
5 phút sau, Mạnh Hiểu Diêu đang muốn lên xe bus 198 chợt nghe phía sau có người gọi cô: “Tiểu Xa sư muội!”
Mạnh Hiểu Diêu nghe giọng nói có chút quen, quay đầu liền thấy Phùng Hiển
đứng ngoài cửa xe, nét mặt tươi cười nhìn cô nói: “Đã lâu không gặp.”
Edit: Tieukimthu
Về nguồn gốc của [Người Nuôi Heo'>.
Từ khi Chu Tiểu Mông và Tề Tiểu Bảo quen nhau, hai người nói chuyện chẳng
khác nào hai người bạn thân cùng giới. Thậm chí còn âm thầm nói xấu về
trịnh độ thân mật của Tề giáo sư.
Tất nhiên, sau khi bị Tề giáo sư phát hiện, Tề