Polly po-cket
Đại Thúc Ngươi Không Biết Yêu

Đại Thúc Ngươi Không Biết Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323595

Bình chọn: 8.00/10/359 lượt.

sống cứng ngắc.

Cô từng nói, không có anh không được. Cũng như lúc này, anh dường như mới

tìm ra được ý nghĩ thực sự của cuộc sống. Một người có thể sẽ sống tốt,

vô ưu vô lo. Nhưng không đầy đủ. Đây là lý do vì sao con người lại tồn

tại trên thế giới này.

Trước kia, anh một người cô độc, cảm thấy cuộc sống chính là một mô hình kế

hoạch, chỉ cần thực hiện đầy đủ các nghĩa vụ và trách nhiệm mà thôi.

Nhưng nay, anh dần bắt đầu nghi ngờ về nhận thức lúc đó.

Tề Xuyên ôm cô vào lòng, dém lại chăn rồi hôn lên trán cô. Nụ hôn này, từ

khi cùng cô ngủ cùng một giường đã trở một thói quen trong cuộc sống

anh.

Lúc này Chu Mông Mông cũng tựa lên cổ anh, hơi thở ấm áp phả lên lồng ngực, tựa như nói mớ, thì thào hỏi: “Chú, anh có biết câu chuyện “Công chúa

và hạt đậu” không?”

Tề Xuyên gật đầu, nhẹ giọng trả lời: “Từng nghe.”

“Vậy anh có kết kết thúc của “Công chúa và hạt đậu” không?” Cô giương mắt

nhìn vào đôi mắt thâm trầm gần trong gang tấc, nhỏ giọng hỏi.

Cũng không biết cô có ý gì, Tề Xuyên ôm cô thật chặt nói: “Sao lại hỏi vậy?”

Chu Mông Mông nghiêng đầu tựa vào cổ anh, lẳng lặng nghe nhịp đập trái tim

anh, khóe môi thoáng cong lên cười, đôi mắt đen hiện ra một tia cảm xúc

khác thường: “Tại sao chỉ có công chúa chân chính mới có thể ở cùng một

chỗ với hoàng tử? Em cảm thấy, thực tế hoàng tử chỉ thích thân phận công chúa, chứ không phải thích con người của cô ấy, anh thấy em nói đúng

không?”

“…” Nhất thời đôi tay Tề Xuyên run lên, không biết nên đáp lại như thế nào.

Cô thấy anh không nói nữa, nắm quần áo anh, miết lại tạo thành nếp gấp: “Tựa như anh đối với em.”

Tề Xuyên mím môi, vẻ mặt có chút đông cứng nói: “Tiểu Mông, cũng không hẳn như em nghĩ… Anh có để ý đến em.” Anh không biết nên hình dung cảm tình của mình lúc này như thế nào. Đành lặp lại câu trước kia.

Chu Mông Mông di chuyển cánh tay phải tê rần, thoáng trầm mặc. Ngay lúc Tề

Xuyên nghĩ cô đã ngủ bỗng cô nhẹ nhàng cất tiếng, không quan tâm nói:

“Em biết, cho nên em quyết định dính lấy anh cả đời.” Nói xong cô ngáp

dài, vỗ vỗ bụng anh: “Anh ngủ đi, mai anh còn phải đi dạy.”

Phút chốc Tề Xuyên cảm thấy Chu Mông Mông dường như thay đổi trở nên trưởng

thành hơn rất nhiều. Giống như diễn viên Broadway mỗi ngày đều nhập vai

diễn thành nhiều người khác, Chu Mông Mông đã diễn, diễn vai một người

vợ tốt hiểu lý lẽ. Từ khi suýt bị mất đứa bé của hai người cho tới nay,

cô giống như là bị thiên thần điểm chỉ đột nhiên tỉnh ngộ. Mà cũng chỉ

còn cách đó cô mới có thể lại tin rằng anh yêu thương mình.

Có lẽ, Tề Xuyên không hiểu vì sao cô lại làm như vậy. Nhưng xem ra thứ Chu Mông Mông muốn không chỉ một mình con người Tề Xuyên, mà là suốt cuộc

đời của anh.

Tuy nhiên, bất cứ khi nào hi vọng một cái gì đó thay đổi hoàn toàn, thường sẽ xuất hiện một ngã ba khác.

Sáng hôm sau, Tề Xuyên vừa đi, Chu Mông Mông không có việc gì làm liền mang

một cái áo len mỏng đi dạo xung quanh hoa viên phía sau bệnh viện. Vừa

rảo bước xung quanh hoa viên nhỏ một vòng, đang chuẩn bị ngồi nghỉ trong đình chợt nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ phía sau.

“Chu Mông Mông!”

Chu Mông Mông rùng mình, không dám quay đầu nhìn lại, dựa vào năng lực phản ứng nhanh nhạy của Chu gia bắt đầu bỏ chạy. Nhưng đã muộn, cô vừa nhấc

chân lên bả vai đã bị ghìm xuống.

Cô quay đầu, nhìn ông nội Chu Kiến Nghiệp nét mặt già nua chuẩn bị quát mình: “Con bé này, chạy làm gì? Sao sợ đến thế?”

Khuôn mặt Chu Mông Mông trầm xuống, hắc hắc cười khan vài tiếng rồi gọi: “Ông nội.”

Chu Kiến Nghiệp xuất hiện tại bệnh viện tư nhân này để kiểm tra sức khoẻ

định kỳ. Kỳ thật loại này kiểm tra sức khoẻ này ông có thể làm ở bệnh

viện thành phố. Nhưng lãnh đạo bệnh viện thành phố khá thân với con trai ông Chu Bồi Sinh. Mà Chu Kiến Nghiệp cả đời là người trọng sĩ diện, cơ

thể mắc bệnh nặng ông không muốn để cho người quen biết. Hơn nữa…

Ông nhìn bệnh án, nghĩ thầm loại bệnh này làm sao có thể để cho người nhà

biết. Sau khi ông nói chuyện xong với bác sĩ, đang chuẩn bị rời đi bỗng

vô tình thấy từ cửa sổ tầng 3 một bóng dáng quen thuộc dưới sân.

Chu Kiến Nghiệp nhìn Chu Mông Mông mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, hừ một tiếng nói: “Nằm viện?”

Thấy ông nội cao giọng cô liền biết ông sắp chuẩn bị giáo huấn, đây là bệnh cũ lúc trước ở bộ đội ông nội còn lưu lại. Chu Mông Mông không dám nói

dối, vì thế cúi đầu “Dạ”.

Chu Kiến Nghiệp thấy cô áy náy, trong lòng tuy nghi hoặc nhưng vẫn cố ý

không rõ hỏi: “Cháu thành thật khai báo, có phải gây chuyện gì rồi

không?”

“Ông nội, cháu không gây chuyện.” Chu Mông Mông bĩu môi, lẩm bẩm trả lời.

Chu Kiến Nghiệp thấy cô không thừa nhận, vỗ tay xuống bàn đá trong đình,

tức giận nói: “Không có việc gì? Không có việc gì mà lại gạt ông nằm

viện! Hừ, chắc chắn cháu và hai thằng đó lại giấu ông chuyện gì chứ gì,

để bây giờ ông gọi hai đứa đó đến đây nói chuyện cho rõ ràng!” Lại nói,

từ nhỏ Chu Mông Mông hễ gặp chuyện gì thì hai anh trai đều không thoát

khỏi không liên quan, tựa như trước kia cô ngã đến trật khớp, cánh tay

chảy máu