
i anh, trừng đôi mắt to xinh đẹp.
Tề Xuyên nhìn cô gái có mái tóc ngắn ngang tai trước mặt, khuôn mặt trắng
trẻo ửng hồng, miệng cười câu dẫn liền dùng lực xoay người đặt cô dưới
thân. Cô còn chưa kịp kêu lên, cái miệng nhỏ nhắn đã bị anh chặn lại.
Chu Mông Mông sửng sờ, Tề Xuyên đã buông tha miệng cô, dán tại bên cô nói: “Em là… bà xã đại nhân.”
Trong khoảnh khắc, cô bị giọng nói từ tính trầm thấp của anh khiến cho toàn
thân mềm nhũn, khuôn mặt đỏ như ớt chín. Lúc Chu Mông Mông biết Tề Xuyên cố tình trêu chọc cô, chưa kịp phản ứng lại thì người đã bị anh ôm lấy, ném lên giường.
“Anh…” Cô còn chưa nói xong đã bị Tề Xuyên đè xuống, vẻ mặt phúc hắc ám muội:
“Tiểu Mông, hiện tại anh cho em tranh thủ một cơ hội.”
Chu Mông Mông ngạc nhiên: “Cơ hội gì cơ?”
Tề Xuyên cúi đầu hôn lên môi cô: “Cơ hội chứng minh em so với công việc hấp dẫn hơn.”
Hôm đó tuyết rơi cả ngày, đường phố Pa-ri ngập tràn trong biển tuyết trắng
xóa. Nhưng bên trong phía cửa sổ kia lại đẹp như ánh mặt trời đầu xuân
mới, kiều diễm nhộn nhạo.
“Tiểu Mông.”
Tâm trí Chu Mông Mông còn đang nhớ lại chuyện cũ trước đây, nghe Tề Xuyên
gọi cô mới nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô ngẩng đầu nhìn anh, người
đàn ông trước mắt vẫn tuấn mỹ như cũ. Nhưng cô đã không giống trước kia
si mê dại khờ, ngược lại trong lòng cảm thấy từng đợt đau đớn.
Có lẽ trong lúc nhất thời nhớ lại dĩ vãng, cô nhìn cặp mắt đen trầm tĩnh kia, bỗng thốt lên hỏi: “Chú, anh có yêu em không?”
Edit: Tieukimthu
Buổi tối hôm đó, sau khi Chu Mông Mông làm siêu âm B xong thì ngủ luôn ở
bệnh viện, Tề Xuyên luôn ở bên chăm sóc cô. Từ sau khi về nước, Chu Mông Mông rất hiếm khi ngủ mà không mơ. Có lẽ người đàn ông trong mơ kia
luôn ở bên cạnh khiến cô không cần phải suy nghĩ lung tung nữa.
Bà bác sĩ làm siêu âm B nói rằng nhịp tim của thai nhi vẫn đập bình thường nên không có gì nghiêm trọng. Bác sĩ phụ khoa kê cho cô vài loại thuốc
an thai, dặn hai người: “Mang thai mới được mười tuần nên thai nhi chưa
ổn định lắm, đừng nghĩ rằng tuổi trẻ sức khỏe dồi dào mà không chú ý
nghỉ ngơi cho tốt. Còn nữa, ba tháng đầu mang thai không nên sinh hoạt
vợ chồng.”
Chu Mông Mông nghe xong câu cuối của bà bác sĩ liền đỏ mặt, đang định giải
thích thì Tề Xuyên đã trả lời trước cô, nói: “Thật ngại quá, chúng tôi
sẽ chú ý.”
Sẽ chú ý? Chú ý cái gì đây? Toàn xuyên tạc sự thật, như này chẳng phải sẽ
khiến cho bác sĩ hiểu lầm sao! Huống chi, câu hỏi khi nãy hỏi anh (Câu
hỏi ở cuối chương8 đó ^^), anh vẫn chưa trả lời đâu.
Chu Mông Mông đè nén một bụng tức giận nặng nề thiếp đi, đợi cô ngủ xong Tề Xuyên mới nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Good night, my beloved baby.” Anh ngồi cạnh giường nhìn tiểu mỹ nhân đang say giấc trước mặt, trái tim
lạnh lẽo xuất hiện một tia ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, Tề Xuyên lái xe đưa Mông Mông về nhà. Trước lúc cô xuống
xe, quay đầu nhìn Tề Xuyên, thử nói: “Em vào nhà đây.”
Tề Xuyên nhìn vẻ mặt do dự mở cửa xe của cô, bất đắc dĩ cười nói: “Tiểu
Mông, có phải em rất muốn nghe anh nói câu kia hay không?”
Phải biết rằng tối hôm qua bất kể cái gì anh cũng chưa nói, trong lòng Chu
Mông Mông đương nhiên muốn biết câu trả lời, lúc này lại thấy anh có ý
nói, cô vội vàng buông cửa xe, vẻ mặt chờ đợi nhìn thẳng mặt anh khẳng
định nói: “Rất muốn.”
Thấy cô như vậy, Tề Xuyên vươn tay sờ đầu cô: “Vậy em đồng ý với anh một việc.”
“Em…” dường như Chu Mông Mông đoán được Tề Xuyên sẽ yêu cầu cô điều gì. Nhưng căn bản cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng: “Vậy thôi quên đi.” Nói xong cô
quay đầu mở cửa xe, xuống xe.
*Mọi người đoán được Tề Xuyên yêu cầu gì không? Đó là ra mắt gia đình vợ ^^
Vừa đi tới cửa liền thấy Tôn Nghiêm Đông đang đạp xe vào. Trong lúc nhất
thời, bốn mắt nhìn nhau, hai người không khỏi sửng sốt. Phản ứng đầu
tiên của Chu Mông Mông chính là quay đầu nhìn xem xe của Tề Xuyên đã đi
chưa?
Hiển nhiên Tề Xuyên muốn chờ cô vào nhà rồi mới đi. Cho nên coi như cùng Tôn Nghiêm Đông mặt đối mặt.
Tuy nhiên Tôn Nghiêm Đông lại không quá quan tâm tới chiếc xe cayenne màu
đen sau lưng Mông Mông mà xấu hổ nhìn Mông Mông chào: “Chào buổi sáng.”
Chu Mông Mông lấy giọng nói: “Anh Nghiêm Đông, chào buổi sáng.” Vừa nói vừa nghĩ chú ấy như thế nào còn chưa đi nữa.
Tôn Nghiêm Đông cũng không đoán được sáng sớm nay lại gặp Mông Mông ở cửa
như vậy, thấy cô có vẻ mất tập trung thì tưởng rằng chuyện ngày hôm qua
làm cô mất tự nhiên, liền nói: “Chuyện hôm qua anh có chút nóng vội, em
đừng để ý.”
Nghe anh nói xong Chu Mông Mông thoáng ngẩn người, lúc này mới nhớ chuyện
tối qua anh thổ lộ với mình trong game, vội vàng cười nói: “Chuyện hôm
qua em không để ý đâu, em biết có lẽ anh cá cược với người ta nên mới
chọc em thôi.”
“Mông Mông…” Tôn Nghiêm Đông muốn nói lại thôi.
Anh rũ mắt xuống, lúc này nắng sớm mùa xuân nhợt nhạt chiếu lên hàng mi đen nhánh của Tôn Nghiêm Đông, thoáng che lấp sự chua sót trong ánh mắt.
Nhưng rất nhanh anh đã ngẩng đầu nhìn cô cười vui vẻ: “Lần sau mời em đi ăn cơm, coi như xin lỗi.”
“Tốt quá, em muốn ăn cua nướng cùng bơ gà.” Chu Mô