
g nổ vô số bình luận nhìn hoa cả mắt.
Bởi vì trong lòng cảm thấy áy náy nên Chu Mông Mông trực tiếp chặn tất cả
các kênh chat cho đến khi Người Nuôi Heo gửi cô lời mời tổ đội.
Trong kênh tổ đội.
Người Nuôi Heo: Có muốn đi đâu không?
Mông Mông Trư: Đi đâu cũng được.
Người Nuôi Heo: Vạn Hoa Cốc thế nào?
Mông Mông Trư: sư phụ, anh muốn làm gì?
Người Nuôi Heo: Ngắm hoa, Ngắm người đẹp.
Mông Mông Trư: = ¯ ω ¯ = Anh tự ngắm mình à?
Người Nuôi Heo: …
Chu Mông Mông cũng không biết như thế nào nữa, cô cùng Người Nuôi Heo cũng
chỉ hai lần mặt thế mà theo bản năng lại hỏi như vậy? Cô còn chưa kịp
cảm thấy bản thân quá kỳ dị mạo phạm người ta thì Người Nuôi Heo bên kia đã nói thêm hai câu.
Nếu nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, vậy out trước đây. Cô chú ý nghỉ ngơi cho tốt, nếu không lại có người lo lắng!
Phần phật, Người Nuôi Heo ôm cô nhảy xuống thú cưỡi, không đợi cô lấy lại
tinh thần đã nhanh chóng rời mạng. Chu Mông Mông mím môi, chuyện gì đây
trời?
Mà phía sau một laptop khác, một nam thanh niên đẹp trai trẻ tuổi cầm điện thoại di động lau mồ hôi lạnh trên đầu, thở dài: “Đùa quá trớn thật
không dễ dàng!”
Lại nhìn điện thoại trong tay, vội gõ một chuỗi tiếng Trung gửi tin nhắn:
“Anh cả, tất cả mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi theo kế hoạch của
anh.”
1 phút sau, điện thoại nhận được một tin nhắn chỉ có hai chữ: “Tốt lắm.”
Ngay lúc người thanh niên ném điện thoại lên giường thì bên ngoài phòng có người gõ cửa: “Tề Mông, ra ăn trưa.”
“Ra đây.” Nam thanh niên trả lời, sau đó đứng dậy khép máy tính đi ra ngoài.
Điện thoại trên giường vẫn còn sáng, trên màn hình hiện một tên, là “Tề Xuyên”
Lúc này trong một giảng đường tại H đại, Tề Xuyên vừa cất điện thoại di
động trong tay thì có một nữ sinh tò mò giơ tay hỏi: “Tề giáo sư, nếu
thầy có việc phải đi, chúng em không ngại chuyển sang tiết tự học ạ.”
Tề Xuyên ngẩng đầu nhìn mắt nữ sinh diện mạo thanh tú ngồi dãy bàn đầu,
anh nhớ rõ đây là lớp trưởng lớp Tiểu Mông. Hôm nay là ngày anh dạy 2
lớp kỹ thuật máy tính A B môn học mới, cũng là ngày Tiểu Mông xuất viện.
Miệng anh cong lên thoáng nở nụ cười, nói: “Tôi cùng vợ gần đây có chút hiểu lầm, tạm thời đã giải quyết xong.”
Sinh viên ở đây hiếm khi có dịp thấy Tề giáo sư mỉm cười, bất giác đều ngây
ngẩn cả người. Tai lớp trưởng kia nhanh chóng đỏ bừng, có chút ngượng
ngùng kinh ngạc hỏi: “Thầy đã kết hôn ạ?”
Khi cô hỏi xong, tất cả sinh viên ở đây khiếp sợ không thôi. Ngay sau đó
lại có người nói: “Giáo sư, thầy đẹp trai như vậy, kết hôn cũng quá sớm
đi?”
“Đúng vậy! Giáo sư đẹp trai như vậy, chắc hẳn vợ thầy cũng rất đẹp nhỉ?”
…
Thấy đám sinh viên hưng phấn không thôi, sắc mặt Tề Xuyên lạnh nhạt như
trước, anh cầm bút gõ gõ lên bàn, nói: “Được rồi các em, muốn nói chuyện thì đợi sau khi hết tiết, chúng ta tiếp tục bài học.”
Anh nói xong những lời này, giọng điệu không nặng không nhẹ nhưng lại có thể khiến cho tất cả sinh viên đều im lặng .
Tề Xuyên thấy các sinh viên đã nghiêm chỉnh ngồi nghe, ngón tay với khớp
xương rõ ràng thao tác thành thạo trên máy tính, lập tức trên màn hình
chiếu xuất hiện một sơ đồ phân tích mã hóa mới.
“Đây là số thập phân …”
**
Buổi tối bởi vì ba cô có xã giao, anh trai có hẹn với bạn gái, nên Chu Mông
Mông cùng ông nội ăn tối, ăn xong hai ông cháu đi dạo trong đại viện một vòng.
Đúng lúc trong công viên ở đại viện có người mở nhạc khiêu vũ dành cho người cao tuổi, cô kéo ông nội cùng tham gia cho vui. Mới đầu ông nội còn
ngại đông ngại tây, ông nói đại lão gia đây chưa suy yếu đến mức phải
nhờ nhảy nhót vớ vẩn kia để tăng cường sức khỏe đâu. Chu Mông Mông đành
phải kéo kéo cánh tay ông, làm nũng nói: “Ông nội, cháu muốn nhảy…”
Chu Kiến Nghiệp đành miễn cưỡng đáp ứng, hai người vào trong đám người,
không ít người thấy Chu Kiến Nghiệp liền cung kính chào hỏi. Mới đầu ông cô còn ngại ngùng xấu hổ, sau đó Chu Mông Mông lôi kéo hai tay ông, đọc nhịp: “Tới lùi tới lùi, trái phải trái phải…”
Không lâu sau ông bắt đầu thích thú, nhảy càng nhiều hơn. Chu Mông Mông thấy
ông nội cao hứng cũng vui theo, lúc hai người đang nhảy hăng say bỗng có người nào đó vô tình đụng phải sau lưng Chu Mông Mông, là do cô bất cẩn không để ý.
Chu Mông Mông cười với người kia: “Không sao ạ.” Giây tiếp theo đột nhiên
bụng lại đau quặn lên, cô cau mày, không muốn ông nội nghi ngờ, nói:
“Ông nội, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.”
Chu Kiến Nghiệp cũng có chút mệt : “Ừ, qua đình kia ngồi một lát.”
“Vâng.” Chu Mông Mông chịu đựng đau đớn, đi theo ông nội tới đình. Vừa vặn ở đó có mấy người cao tuổi, đều là đồng chí quân khu trước kia của ông.
Hai người vừa ngồi xuống, trong đó một người tên là Lý Quang Nghĩa khoảng
bảy mươi nhìn sang Chu Mông Mông hỏi: “Mông Mông, cháu khó chịu ở đâu,
sắc mặt cháu hình như không tốt lắm.”
Lý Quang Nghĩa trước kia là quân y có tiếng ở quân khu, bây giờ là giáo sư Đông y, trình độ nhìn mặt đoán bệnh đều thuộc hạng nhất nhì trong cả
nước. Giờ phút này, nghe ông ta nói như vậy bỗng khiến cho Chu Kiến
Nghiệp lo lắng: “Mông Mông cháu khó ch