
n bất đắc dĩ lắc đầu, xoa xoa đầu cô, nói: “Tiểu Mông, anh và em cần gì phải để ý mấy chuyện đó.”
Đương nhiên là phải để ý! Chu Mông Mông nghĩ rằng: gần đây cô hay mơ mộng
xuân, nếu lại thấy ánh mắt anh nhìn mình không mặc quần, còn không bằng
chui luôn xuống đất.
Bác sĩ kiểm tra qua một lần nói cô có dấu hiệu sinh non, Chu Mông Mông nghe xong buồn rầu không thôi. Tuy nhiên cô vẫn muốn xem kết quả siêu âm B
như thế nào.
Bởi vì tình trạng Mông Mông thuộc dạng khẩn cấp nên bệnh viện nhanh chóng sắp xếp cho cô tiến hành kiểm tra siêu âm B.
Chu Mông Mông một mình vào phòng siêu âm còn Tề Xuyên thì ở bên ngoài chờ.
Lúc cô vừa nằm xuống liền thấy một người phụ nữ lớn tuổi gầy gò khuôn
mặt dữ tợn, cầm trong tay một cây gậy trắng, âm trầm đen tối nhìn cô
nói: “Cô bé, chuẩn bị âm siêu đây.”
Ở bên ngoài, Tề Xuyên dựa vào bức tường nhắm mắt chờ đợi, mặc dù bề ngoài nhìn có vẻ bình thản vô lo, nhưng chỉ anh mới biết bản thân lo lắng rất nhiều. Sau khi trưởng thành, “Nông nổi”- từ này rất hiếm khi xuất hiện
trong cuộc sống của anh, nhưng mỗi khi đối mặt với chuyện của Mông Mông, anh luôn luôn không thể bình tĩnh được. Đúng lúc này, trong phòng siêu
âm bỗng truyền ra tiếng hét chói tai của Mông Mông.
Anh không chút suy nghĩ mở cửa xông vào. Chỉ thấy Chu Mông Mông đang ngồi
trên giường giữ chặt quần nhỏ, khóc nói: “Cháu không làm âm siêu, cháu
không làm! Vật này lớn như vậy đi vào, em bé sẽ chịu không được!”
Bà bác sĩ cũng bị tiếng khóc của cô làm cho sợ hãi, đột nhiên nhìn sang Tề Xuyên, hỏi: “Cậu là chồng con bé?”
Tề Xuyên gật đầu, mắt nhìn gậy kiểm tra trong tay bác sĩ, không khỏi có
chút dở khóc dở cười, đi qua ôm lấy Chu Mông Mông, hôn lên trán trấn an
cô, dịu dàng khuyên nhủ: “Tiểu Mông, em bé sẽ không sao, Bác sĩ chỉ kiểm tra một chút thôi, đừng sợ.”
Chu Mông Mông bị Tề Xuyên ôm vào trong ngực, cũng không biết làm sao bỗng òa khóc lên.
Bà bác sĩ thấy Chu Mông Mông cứ khóc mãi không thôi, đành phải đề nghị Tề
Xuyên đưa cô ra ngoài nghỉ ngơi một lát, khi nào tâm trạng ổn định thì
vào tiến hành siêu âm. Bởi vì trước đó Tề Xuyên có đặt trước một phòng
VIP, cho nên anh trực tiếp ôm cô vào trong phòng nghỉ ngơi.
Đặt Mông Mông ngồi xuống giường, Tề Xuyên đang định đi lấy cho cô ly nước
ấm. Chu Mông Mông phía sau lại kéo vạt áo anh, khịt mũi, đáng thương ấp
úng nói: “Đừng đi, ở lại với em được không?”
Tề Xuyên cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt sâu hiện lên tia sủng nịch, nói:
“Anh không đi”, rồi ngồi xuống ẵm cô vào lòng, kiên nhẫn dịu dàng vỗ về
lưng cô.
Chu Mông Mông vùi đầu vào vai anh, cảm nhận từng cái vỗ về an ủi, trong lòng cũng dần bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cũng không biết tại sao, đột nhiên cô lại nhớ về ba tháng trước, lúc hai
người mới kết hôn không lâu. Khi đó Tề Xuyên vất vả lắm mới dành ra được một tuần nghỉ ngơi, hai người tranh thủ đi Pa-ri hưởng tuần trăng mật.
Ban đầu Tề Xuyên nói, muốn đi cũng phải đến nơi thú vị đặc biệt một chút,
ví dụ như những nơi sắp biến mất trên thế giới. Nhưng cô nằng nặc đòi
đến Pa-ri. Huống chi dự báo thời tiết nói tháng 12 Pa-ri có tuyết, một
năm khó có được cơ hội cô làm sao có thể bỏ qua. Hơn nữa, cùng đi với
người chồng yêu dấu, khẳng định là lãng mạn đến chết.
Nhưng cô lại xem nhẹ vận phân chó của mình, đêm đầu tiên đến Pa-ri, bên ngoài tuyết lại rơi nhiều đến mức mười năm khó gặp. Qua một đêm do tuyết quá
dày, giao thông ở đây hoàn toàn đình trệ.
Lúc này hai người đành phải ở trong khách sạn. Hai vợ chồng ở khách sạn sáu sao, một căn phòng cao nhất hàng đầu, sàn nhà được trải thảm lông dê
cao cấp. Chu Mông Mông vốn náo nhiệt giờ đây im lặng chán nản, kế hoạch
hôm nay vốn đi ngắm tháp Eiffel đành phải lùi lại, từ sáng sớm đến giờ
cô cứ chân trần đứng trên thảm đi qua đi lại, chốc chốc lại ghé qua cửa
sổ nhìn xuống dưới, thấy đường phố ngập tràn trong tuyết, bất mãn lẩm
bẩm: “Khi nào đường xá mới thông đây trời? Tôi muốn đi ngắm tháp, tôi
muốn đi ngắm tháp ah~!”
Tề Xuyên đang ngồi trên sô pha cạnh giường, một bên uống cà phê một bên
nhìn bản báo cáo trong tay, Chu Mông Mông thấy người chú kia chẳng thèm
để ý, còn bình tĩnh thoải mái phê duyệt văn kiện, không khỏi hắng giọng, cố ý lớn tiếng, nói: “Hey! Có người nào đó rất kỳ lạ nha, đi hưởng tuần trăng mật mà còn muốn làm việc cơ đấy!”
Cô vừa nói xong, Tề Xuyên đặt ly cà phê nóng trong tay xuống, nói: “Tiểu Mông, giờ còn sớm, em lên giường nghỉ trước đi.”
Chu Mông Mông bĩu môi, đi qua đoạt lấy đống văn kiện trong tay anh giấu sau lưng, nhìn anh bất mãn nói: “Chú à, anh rốt cuộc là cùng em hưởng tuần
trăng mật? Hay là cùng công việc hưởng tuần trăng mật?”
Lúc này Tề Xuyên chuyển tầm mắt sang người trước mặt chỉ mặc đơn giản một
chiếc áo sơ mi trắng, lại dời xuống đôi chân thon dài trên người cô gái
xinh đẹp. anh quan sát Mông Mông từ trên xuống dưới, đưa tay xoa cằm,
thành thật trả lời: “Câu hỏi này thật là làm khó anh.”
Chu Mông Mông nghe xong đứng dậy, lướt qua bàn trà đẩy Tề Xuyên ngã xuống ghế sô pha.
“Sao anh dám bắt nạt em! Biết em là ai không hả?” Hai tay cô đè va