
lâu, má Lưu vào đến, đồng thời phía sau theo hai nha hoàn khác.
Má Lưu nhìn các nàng ba người, tuyên bố
nói:” Đã nhiều ngày huấn luyện cũng không nhiều, quy củ nên biết, các
ngươi cũng đều hiểu được, hai vị này phía sau ta , đều tự hầu hạ nhị
thiếu gia cùng tam thiếu gia, về sau các nàng phụ trách bọn ngươi, các
ngươi cần phải cùng các nàng học hỏi nhiều thêm.”
“Là, má.”
Vì thế, má Lưu mệnh lệnh Ngọc Điệp cùng Bình Nhi, đều theo nhóm học
tập các tỷ tỷ được chỉ định, các nàng thủy chung vui vẻ hưng phấn, không giống một bên Tử Vi, khép nép lẳng lặng quan sát.
Hai vị nha hoàn tỷ tỷ này, tư sắc cũng đã nhạt phai, nhưng là thần
thái dính chút ngạo khí cùng lõi đời, Tử Vi vừa thấy biết ngay hai nàng
không dễ chọc, cảm thấy không khỏi âm thầm vì Ngọc Điệp cùng Bình Nhi lo lắng.
Sau khi các nàng đi rồi, má Lưu mới quay đầu nhìn phía nàng, mệnh lệnh nói:” Ngươi, đi theo ta.”
Nói xong, xoay người bước ra môn khảm, Tử Vi lập tức đi theo phía sau.
Má Lưu chưa nói muốn nàng đi hầu hạ ai, nàng cũng không có hỏi, im lặng theo sau, cuối cùng vẫn là má Lưu tò mò quay đầu lại.
“Ngươi như thế nào không hỏi, ta muốn đem ngươi phân phối đến chỗ nào đi?”
Tử Vi mềm mại trả lời:” Toàn bằng lòng má an bài.”
“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ hướng ta muốn cầu xin, đi hầu hạ nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia?”
Những dân nữ nghèo, tranh đến Khương gia làm nha hoàn, ai cũng hy
vọng có một ngày có thể trở thành một trong nhóm thị thiếp của thiếu
gia, làm tốt chính mình lao vào vị trí nhà kề, má Lưu đối với việc này
sớm hiểu nhưng cũng không thể trách, nhưng Tử Vi nha đầu n ày, tựa hồ
cũng không ham thích hoá phượng hoàng.
“Tử Vi tự biết chính mình có mấy lượng trọng, không dám trèo cao.”
Nàng cúi đầu vén lên mi cong, biểu hiện khiêm tốn, suy nghĩ lại cảm
thấy, nếu có thể, nàng mới không nghĩ đến đâu! Làm thị thiếp có cái gì
tốt? Một đống nữ nhân cùng chung một người nam nhân,mà cũng không phải
là cùng ăn một bát tô đồ ăn a.
Khó được có một nha đầu chịu đảm đương làm nha hoàn, lại không tranh
thủ tình cảm, má Lưu nhìn nàng một cái thật sâu, liền lại quay đầu,
miệng thì thào tự nói:” Bất quá này khả không phải do ngươi, ngươi mặc
dù không được hầu hạ hai vị thiếu gia, lại bị đại thiếu gia chọn trúng,
thật khó a, đại thiếu gia cư nhiên chỉ định muốn ngươi đi hầu hạ hắn……”
“Cái gì?” Nàng vẻ mặt mờ mịt, không biết má Lưu miệng ở nói thầm cái gì?
“Ta nói, ngươi vận khí tốt lắm, hầu hạ đại thiếu gia, liền giao cho ngươi.”
Nàng trong lòng trầm xuống, nguyên lai chính mình bị phân công cấp
cho đại thiếu gia. Nhớ tới theo như trong lời nói của Ngọc Điệp cùng
Bình Nhi, đại thiếu gia tính tình âm trầm cổ quái, hầu hạ không tốt, hy
vọng chính là nói ngoa.
Bất quá cũng nghe nói, đại thiếu gia thường cả ngày bận công việc..
tửu phường thương vụ, có đôi khi mấy ngày liền không ở nhà, như vậy xem
ra, sự việc lần này cũng không tính là tệ, nói không chừng nàng ngược
lại có cơ hội điều tra chỗ cất giấu bí phương.
Chỉ cần chính mình cẩn thận hầu hạ hắn là đến nơi, tin rằng, nàng an
lòng không ít, chẳng qua, vì sao của nàng mí mắt vẫn khiêu đâu?
Má Lưu đưa nàng đi vào” Tụ văn trai”, nơi này là thư phòng của đại
thiếu gia, mà ngoài cửa một nam nhân với lưng hùm vai gấu đang đứng sẵn.
“Vị này là Thạch Tiều, phụ trách bảo hộ chúng ta chủ tử.” Má Lưu nói.
Tử Vi cẩn thận xem xét người nọ liếc mắt một cái, khuôn mặt không
cười cũng không chút biểu cảm, ngày thường một đôi mắt một mí, nhếch
môi, nhìn ra được là người không dễ chọc.
Nàng cung kính phúc thân.” Tiều gia.”
Thạch Tiều mặt không chút thay đổi, má Lưu nói với hắn ý đồ mình đến, hắn liền tránh ra, cho má Lưu đi vào, mà nàng thì tại bên ngoài trước
chờ.
Không bao lâu, má Lưu đi ra, dặn dò nàng.” Về sau việc cơm áo đại
thiếu gia, từ ngươi phụ trách hầu hạ, đại thiếu gia bên người trừ bỏ gã
sai vặt a khoan, chưa từng có nha hoàn, ngươi là người thứ nhất; A khoan mẫu thân sinh bệnh, hồi hương rồi, cho nên cũng không có người khả dạy
ngươi, nên làm như thế nào, chính ngươi nhìn làm đi, hiện tại, đi vào
gặp đại thiếu gia.”
“Vâng.”
Má Lưu xoay người đi ra, Tử Vi một người bước vào trong phòng.
Nói không khẩn trương là gạt người, nhất tưởng tượng đến chính mình
sắp đối mặt với vị bá chủ rượu nghiệp, nàng trong lòng dâng lên một cỗ
khó có thể hình dung kính sợ.
Bước vào trong phòng, nàng nhìn thấy một người nam nhân ngồi ở phía
trước bàn án thư, theo góc độ này nhìn lại, chỉ nhìn thấy đối phương
sườn mặt, nam nhân tựa hồ chính chuyên chú ở hồ sơ ở trên.
Nàng ghi nhớ má Lưu chỉ thị, đứng ở môn quá, thấp đầu, khiêm tốn nói.
“Đại thiếu gia, nô tỳ Đỗ Tử Vi, là nha hoàn mới tới, được đặc biệt
tới nghe thiếu gia sai phái.” Nàng quy củ đứng thẳng, thần thái cung
kính, chờ đại thiếu gia chỉ thị tiến thêm một bước.
“Đem chén trà lại đây.”
“Vâng, đại thiếu gia.”
Nàng khinh bước lên tiền, thủy chung cúi đầu, chuyện thứ nhất phải làm chính là châm trà, đơn giản.
Trên bàn trà đã có ngâm vào nước tốt trà nóng, nàng châm thất phân
mãn, bưng khay trà, thật cẩn th