
rồi, thật sự rất nhớ
nhà. “Vậy ngày mai chúng ta khởi hành thôi!” Trầm Đãi Quân mỉm cười nhịp tay quyết định.
Tiếng
bánh xe lăn tròn lọc cọc không ngớt, Hoa Đan Phong điều khiển xe ngựa
chạy bon bon trên đường cái quan, lấy tốc độ không nhanh không chậm đi
về hướng Tử Vân Phong.
Ngày hôm đó, giữa trưa bốn người dừng lại bên một rừng trúc nghỉ ngơi, ăn qua
lương khô đơn giản xong, đang định lên đường thì một loạt tiếng con gát
quát thét đột nhiên từ trong rừng vọng ra, với lại tốc độ cực nhanh di
chuyển về chỗ bọn họ đang nghỉ.
Ba người trẻ tuổi theo bản năng liếc nhau một cái. Do lúc trước từng nhúng tay
vào chuyện không đâu mà kết thù với Hắc Phong Bảo, tuy nói sau đó đã hóa giải nhưng biết sư tỷ không thích khi không dây vào phiền phức nên lần
này Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp nhớ kỹ dạy dỗ, rất an phận không dám
hành động.
Trầm Vân Sanh làm bộ như không nghe thấy, chân mày không buồn động đậy, rõ ràng không muốn để ý.
Song phiền phức không phải ngươi không muốn chọc, nó sẽ ngoan ngoãn không đi tìm ngươi!
Đang lúc bốn người nhanh chóng thu dọn xong xuôi, tính lên xe ngựa chạy lấy
người thì, một bóng đen từ trong rừng vọt ra, bám sát gót là bốn cô gái
xinh đẹp dáng người lả lướt mặc váy áo đỏ rực, vây lấy thanh niên tuấn
tú nhưng lại có nét tà ác ngạo nghễ vào giữa.
“Phụt”, lúc phát hiện thanh niên kia là ai, hạt mứt hỏa quả trong miệng Hoa Đan Phong phun ra ngoài.
Ba người còn lại nhìn rõ mặt hắn ta xong, vốn định lên xe nháy mắt dừng lại, không định đi gấp nữa.
Trong
vòng vây của các cô gái xinh đẹp, thanh niên tà mị Ứng Cô Hồng nghe
tiếng thuận thế quét nhìn bốn người, sau đó hắn cười, cười một cách vui
sướng lạ thường.
“Sư thúc, nhân sinh hà xử bất tương phùng [14'>, chúng ta đúng là có duyên nha!” Bị bao vây, hắn vẫn thản nhiên chào
hỏi, làm các người đẹp không khỏi cảnh giác nhìn bốn người.
Nghĩ sao cũng không ngờ là sư điệt nhà mình, còn bị một bầy mỹ nữ bao vây quỷ dị như thế, Trầm Vân Sanh rất thích thú nhưng mặt thì vẫn thản nhiên như
cũ.
“Sư
điệt, chia tay một tháng rồi, lâu ngày không gặp, có khỏe không?” Được
thôi! Thật ra câu cuối cùng là hỏi thừa, dù gì người mắt sáng đều nhìn
ra hôm nay hắn gặp phải “bệnh nữ nhân”.
Khóe miệng hơi hơi co giật, Ứng Cô Hồng cười giả dối.
“Vốn là có bệnh nhưng gặp được sư thúc và mọi người thì hết rồi.”
Đáng
chết, nếu không phải hắn nhất thời sơ ý bị bỏ thuốc, làm gì đến nỗi bị
người ta đuổi chạy? Hắn đã sớm một kiếm chém bọn chúng rồi.
“Có bệnh gì chứ? Ta thấy diễm phúc của ngươi không nhỏ đâu!” Xoa cằm cười hề hề
một cách gian xảo, Hoa Đan Phong ngó ngó hắn, lại liếc liếc bầy mỹ nữ,
không bỏ lỡ cơ hội có thể chọc ngoáy họ Ứng.
“Đừng phá!” Trầm Đãi Quân khẽ vỗ cánh tay sư đệ, tinh mắt phát hiện quả thật Ứng Cô Hồng có vấn đề.
Ừm… mặt đo bừng, trán đổ mồ hôi, hô hấp dồn dập, quả thực không giống bình thường.
Lúc này
Ứng Cô Hồng còn tâm trí đâu mà tính toán với Hoa Đan Phong, dưới chân
vận kình một cái, bay lướt qua đám mỹ nữ nháy mắt đã tới bên cạnh Trầm
Vân Sanh, thì thầm mấy câu vào tai ông, kế đó lại cong môi lên cười quỷ
dị, đột ngột chui tọt vào trong xe ngựa, rõ ràng là quăng vấn đề này lại cho Trầm Vân Sanh xử lý.
Ả cầm
đầu đám mỹ nữ thấy bốn người quen với Ứng Cô Hồng, lập tức nũng nịu yêu
cầu, “Cung chủ bọn ta vừa gặp Ứng thiếu chủ đã xiêu lòng, đặc biệt có
thành ý mời hắn đến Ngưng Nguyệt cung làm khách, hoàn toàn không có ý
làm hại, hi vọng bốn vị đừng xen vào cản trở, bằng không tỷ muội bọn ta
không khách khí đâu.”
“Phì!” Hoa Diệu Điệp bật cười.
“Hóa ra
là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta còn cho là có tên trứng thối
nào đó làm chuyện bức hiếp con gái nhà lạnh, để tỷ muội người ta truy
sát kia!”
Người trong xe nghe được câu này của nàng, tức thì một tiếng hừ lạnh không lớn không nhỏ nhưng nghe rất rõ vang lên.
“Cái này gọi là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình hả?” Hoa Đan Phong hỏi nhỏ sư tỷ, thật ra rất muốn cười.
Há há… hóa ra tên họ Ứng cũng có ngày bị người ta “bá vương ngạnh thượng cung.”
Chỉ có
điều, Ứng Cô Hồng xưa nay quen thói ngang ngược, ta làm chuyện của ta,
đám con gái này đuổi theo muốn “mời” hắn đến cái đồ Ngưng Nguyệt cung gì đó làm khách, lấy tính tình hắn trước giờ, cho dù không giết người thì
cũng không tránh được đổ máu, sao lần này chỉ lo trốn vào xe ngựa?
Trầm Đãi Quân nghe xong chỉ liếc hắn một cái, nhẹ nhàng buông một câu.
“Đừng chọc quê người ta! Nếu muốn nói hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, lúc trước không phải ta và đệ cũng vậy sao?”
Nháy
mắt, Hoa Đan Phong đổ mồ hôi lạnh, sợ nàng nhớ lại chuyện thương tâm cũ, vội vàng nịnh nọt: “Sư tỷ, sao giống được? Lúc trước do ta chậm chạp
không hiểu chuyện, căn bản không biết tình ái nam nữ thế nào, nhưng bây
giờ không giống. Bây giờ ta thích sư tỷ nhất, tình ý ta dành cho sư tỷ
như nước sông dào dạt, miên Mai Nhạc bất tận đo!”
Cái này rõ ràng là nịnh hót, Hoa Diệu Điệp làm bộ muốn ói, Trầm Đãi Quân biết hắn cường điệu quá mức nhưng cũng bị chọc cười.
Nguy hiểm quá! Rốt cuộc cũng cười rồi, nguy cơ xem như