
Mặc Khiếu không khỏi sinh ra nghi hoặc, theo bản năng định ngồi dậy, lại phát hiện thân thể mình cứng ngắc, không nhúc nhích được, miễn cưỡng động đậy một nửa thân mình, lại “Phanh” một tiếng ngã lại giường.
“Ngươi tỉnh?”
Bỗng dưng, một tiếng nói thanh lãnh chợt vang lên, dược hương nhẹ nhàng liền chui vào mũi, Quân Mặc Khiếu thấy bản thân được một người đỡ dậy, nhìn chăm chú một hồi thì thấy một cô nương màu da trắng nõn, tướng mạo mặc dù bình thường, nhưng có một đôi mắt đen ô trầm lại thần kỳ đứng ở bên giường, thực hiển nhiên chính là nàng ra tay nâng dậy hắn.
“Cô nương là?” Mới vừa tỉnh, đập vào mắt đều là người xa vật lạ, Quân Mặc Khiếu trong lòng tuy có điểm nghi hoặc, lại vẫn như cũ không hiện kinh hoảng, đôi mắt u lãnh không chớp mắt nhìn chằm chằm người bên cạnh.
Thông thường, các cô nương khác khi bị hắn nam tử tao nhã tuấn mỹ nhìn chăm chú, cho dù không tê dại nhuyễn chân, chỉ sợ cũng mặt đỏ tim đập bỏ chạy, nhưng Dịch Vô Tình lại giống như không có cảm xúc, chỉ thản nhiên mở miệng –
“Dịch Vô Tình.” Không giải thích dư thửa, ngắn gọn báo ra tính danh trả lời vấn đề, đôi mắt đen không hiện ra một chút gợn sóng, xem xét kỹ sắc mặt hắn, ngón tay thon dài đặt lên cổ tay hắn, không nói một câu bắt đầu bắt mạch.
Cô nương này là đại phu?
Cặp mắt u lãnh khẽ nheo lại, câu trả lời đơn giản cũng không hề làm Quân Mặc Khiếu hờn giận, ngược lại lẳng lặng tùy ý nàng bắt mạch cho mình, phảng phất chuyện khi tỉnh lại đối mặt hoàn cảnh hết thảy đều xa lạ là bình thường.
Dưới ánh sáng nhu hòa, không gian trầm tĩnh an ninh, hai người tính tình thanh lãnh không lên tiếng nữa, trong phòng quanh quẩn bầu không khí vừa xa lạ lại quỷ dị phù hợp –
Phanh!
Bỗng dưng, tiếng nổ đột ngột vang lên, đánh vỡ phiến không khí dị thường an ninh này, cánh cửa bị một cái chân to đạp bay ra –
“Vô Tình, họ Quân tỉnh chưa? Nếu chưa, ta không ngại dâng ra một quyền, hỗ trợ đem người đánh cho tỉnh –” Lớn giọng ồn ào vào phòng, Nhiễm Phong Đình mặc kệ bệnh nhân có tỉnh hay chưa, chỉ muốn đến làm ầm ỹ.
“Nhận được quan tâm, một quyền kia ngươi lưu trữ thưởng cho chính mình đi!” Ánh mắt lạnh lùng liếc xéo “Tiểu nhân”, Quân Mặc Khiếu thản nhiên đáp trả, tựa hồ không ngạc nhiên thấy hắn xuất hiện.
Hừ! Nghĩ cũng biết, sau khi bản thân trúng độc hôn mê, khẳng định là tên râu xồm này không cam lòng bị nói là “Tiểu nhân” đã đem hắn khiêng về Nhiễm gia trang trị liệu.
Thấy hắn đã tỉnh, thậm chí còn có tinh thần trào phúng mình, Nhiễm Phong Đình bỗng nhiên vọt tới bên giường, hừ giọng nhe răng cười đùa ác liệt. “Họ Quân, ở trong địa bàn của ta còn dám cùng ta đối nghịch? Ngươi chuẩn bị bị ta đùa chết đi!”
Đùa chết? Ai đùa ai còn không nhất định đâu! Đạm mạt liếc mắt một cái, Quân Mặc Khiếu từ hồ như thế nào cũng không sao, thần sắc hèn mọn nhẹ thở ra hai chữ –
“Tiểu nhân!”
“Mẹ nó! Ta chỗ nào là tiểu nhân?” Bị đạp trúng chỗ đau, Nhiễm Phong Đình tức giận đến đỏ mặt tía tai lôi rống lên. “Họ Quân, ngươi phải làm rõ ràng cho ta, độc nếu là ta hạ, ta làm sao còn dư thừa khiêng ngươi về trị liệu? Đem hai chữ kia thu hồi cho ta, bằng không chúng ta thù kết lớn!”
“Chúng ta thù không phải đã sớm kết lớn sao?” Lãnh đạm trào phúng hỏi lại, Quân Mặc Khiếu không hiểu nếu không phải đã sớm kết thù, vậy mấy năm nay vô số lần luận võ đánh cho “Lưỡng bại câu thương” tính cái gì?
“Ngươi……” Nhiễm Phong Đình hỏa đại đang muốn lại lôi đình rít gào, nhưng mới rống ra một chữ, lại bị tiếng nói thanh lãnh u nhiên đánh gãy.
“Các ngươi cảm tình rất tốt.” Thu hồi bàn tay bắt mạch, Dịch Vô Tình chậm rãi phun ra một câu làm cho hai nam nhân ở đây đồng loại quay đầu trừng mắt, lần đầu tiên nhất trí ý kiến –
“Ta mà cùng đàn bà này cảm tình hảo?” Giận chỉ “Đàn bà”, Nhiễm Phong Đình bi rống.
“Ta mà cùng tiểu nhân này cảm tình hảo?” Lãnh trừng “Tiểu nhân”, Quân Mặc Khiếu trào phúng.
Thoáng chốc, một phát kích động, một giọng lạnh lùng đồng thời vang lên chất vấn, lập tức lại song song giận trừng đối phương!!
“Ngươi nói ai đàn bà?”
“Ngươi nói ai tiểu nhân?”
Thấy hai người trố mắt căm tức, hết sức ăn ý, làm Dịch Vô Tình ở một bên nhìn liền hứng thú dạt dào, đôi mắt ô trầm hiện lên một tia thản nhiên ý cười.
A — ăn ý như vậy, mặc cho ai nhìn đều thấy ra cảm tình rất tốt!
“Hừ!” Thô hừ một tiếng, dẫn đầu quay mặt ra khỏi trận trừng mắt, Nhiễm Phong Đình quay sang Dịch Vô Tình quang quác oa oa kêu to, “Vô Tình, họ Quân độc đã giải hết chưa? Ta có thể đem hắn ném ra Nhiễm gia trang không?” Nhanh đưa cái đinh trong mắt xuất môn, miễn cho gặp một lần lại nôn một lần.
“Nếu ta thích ở lại thì sao?” Trong miệng hừ nhẹ, Quân Mặc Khiếu lại vẫn như cũ nằm trên giường, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Không bị thương liền cút đi a! Nằm thoải mái như vậy là sao?
Nhiễm Phong Đình nhịn không được xem thường, đang muốn châm chọc khiêu khích một phen, một tiếng kinh hô mềm mại từ cửa phòng chỗ vang lên, làn gió thơm đánh úp vào mũi, mắt hoa lên, một khối thân thể vừa nùng vừa ôn nhuyễn đã phác tới bên giường –
“Quân công tử, ngươi rốt cục tỉnh!” Không khách khí xô Dịch