
thân báo đáp đi, như thế nào?"
Tuy rằng cả hai lần đều không phải cố ý, nhưng đối phương cũng liên tục chối hai lần, rất thú vị, còn chưa bắt đầu đã tuyên bố thất bại, tại sao cô không thích loại người cặn bã thì chính là nhân vật cấp bậc Quân Vương? không thể thích người bình thường sao? Nhưng nghĩ đến một giờ trước, không biết đối phương đang cùng cô gái nào ở trên giường mây mưa liền muốn nôn mửa.
Lạc Viên Hành vừa muốn tiếp tục khiển trách, quá kích động, làm cho đầu óc choáng váng, đưa tay đè lại bên não, cắn răng nói: "không thể nói lý!" Đánh anh thành như vậy, lại làm cho Hạo Vũ mang tiếng xấu, không có tìm cô tính sổ, ngược lại tìm tới anh tranh cãi, thật kì cục, hôm nay có chọc giận cô sao?
Trình Thất thấy đối phương bịt đầu mới nhớ tới chuyện mấy ngày trước đây, bị thương thành như vậy không ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt lại có thể chạy về tìm vui vẻ, không thèm nói nhiều nửa câu nhổ mấy bãi nước miếng: "Hạ lưu!" Dứt lời, cũng không quay đầu lại đi về phía ngoài cửa lớn.
Hạ lưu.... Người đàn ông bị nghẹn lời? Lén xông vào nhà người là cô chứ? không có sự cho phép nhìn lén người ta tắm cũng là cô chứ?
A Nhiêm cảm thấy chủ nhân không vui, sau khi đưa mắt nhìn Trình Thất đi khỏi mới đưa đỉnh đầu đặt ở trên đùi người đàn ông, cố gắng an ủi.
Quả thật trong lòng Lạc Viêm Hành phiền não, tiếp xúc càng lâu, anh lại càng phát hiện cô gái này rất ác liệt, dã man không hiểu chuyện, không phân biệt tốt xấu, ưu điểm đã từng ảo tưởng không một tồn tại, có thể nói đến mức vô cùng bất mãn, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ anh và cô. . . . . . Căn bản cũng không phải là người một đường.
Là anh suy nghĩ nhiều quá sao? Nhưng không phải mười bảy năm trước chung đụng rất tốt sao? Lớn lên Trình Thất chẳng những vô cùng kiêu ngạo, vả lại luôn lấy mình làm trung tâm, vô duyên vô cớ phát giận, mà anh lại không nhìn thấy sự thay đổi trên mặt cô, không biết đối đáp ra sao, trên tính cách có xung đột thật lớn, anh không thích cô gái cố tình gây sự.
Cho dù kẻ nào dưới tình huống này cũng sẽ ôn tồn, cô thì tốt hơn, chẳng những đề ra yêu cầu, còn có vẻ như anh thiếu cô cái gì, không cảm thấy ích kỷ sao?
Chỉ là giấc mộng 17 năm cứ như vậy tan biến trong nháy mắt, cưới cô là ước mơ duy nhất trong 17 năm, nếu muốn buông tha, nói dễ dàng sao? Quên đi, nhìn lại một chút, nếu như tính tình vẫn chết không thay đổi như vậy, xem như này hai tháng chỉ là một giấc mộng du.
Không còn hơi sức nằm vật xuống, cô độc? Đúng vậy, cô độc, ở phòng ốc không hề có hơi người, rất sợ bị người phát hiện mình bị đui sự thực, ngay cả người giúp việc cũng không dám thân cận, dường như sau khi mất đi ánh sáng, vẫn luôn sống có một mình, cho rằng tìm được cô gái kia, cuộc sống sau này sẽ trở nên khác đi thì ra cũng chỉ là như thế.
Trình Thất vừa đi, vừa hùng hùng hổ hổ, mở miệng ngậm miệng đều là hai tháng trước đây, ai mà thèm, nếu như chỉ là vì hai tháng trước đây, cô hi vọng anh có thể biến mất, không cần làm ra chuyện khiến người hiểu lầm, lại càng không vì hai tháng này mà đối xử tốt với cô.
Lo lắng sống chết của cô, không phải vì hai tháng này sao?
Lạc Viêm Hành muốn tóm thâu bang hội, Trình Thất đã sớm nhìn thấu ý đồ của anh, cũng không phải là có ác ý, chỉ hi vọng Phi Vân Bang có chỗ dựa, không hề lẻ loi một mình, khắp nơi bị người chèn ép, chỉ là muốn bảo vệ cô, hơn nữa vào Long Hổ Hội, cô tin tưởng lấy được tiền lương tuyệt đối không thấp hơn so với hiện tại, đối phương càng như vậy thì càng oán giận.
Bởi vì hai tháng tháng này.
Hơn nữa còn muốn một mũi tên hạ hai chim, chẳng những báo ân còn có thể nhét vào một đám tinh anh, báo ân điều kiện tiên quyết cũng không quên tính toán, khư khư cố chấp, anh không cảm giác sao? Tất cả nói rất nhiều lần, Phi Vân Bang Đối với cô có ý nghĩa vô cùng quan trọng, dường như người ta không quan tâm những chuyện đó, điều này cũng có thể nhìn ra người đàn ông kia đối với cô quả thật không có ảo tưởng gì.
Chỉ là đơn giản báo ân, cho dù có một chút thích cô cũng sẽ tìm cô giúp cô làm cho Phi Vân Bang lớn mạnh, không thích cũng tốt, cô có thể đem mầm non khỏe mạnh lớn lên trong lòng nhổ tận gốc.
Năm ngày sau.
Đêm nào cũng ở trong phòng, Lạc Viêm Hành tự mình rót đầy một ly rượu đưa đến lòng bàn tay của một ông già: “La thủ trưởng, xin mời.”
La Ngọc không không lên tiếng nhận lấy, dường như đối phương rót rượu cho ông ta cũng chỉ là chuyện đương nhiên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, thấy con gái vẫn kéo tay áo của ông ta, liền yê thương vỗ vỗ bàn ta nhỏ bé, sau đó nhìn Lạc Viêm Hành cười nói” “Hôm nay Lạc Nhị gia làm ăn càng ngày càng lớn, cũng phải cần quân khu làm người bảo đảm chứ!” Lộ ra từng tia giễu cợt.
“La thủ trưởng quá lo lắng, chỉ là mấy lô hàng hóa mà thôi!”
“Đây chính là hàng nguy hiểm, Lạc Nhị gia, tôi biết rõ hàng năm cậu phải vào không ít đạn dược mà quân khu này của tôi có thể làm địa điểm trữ hàng cho cậu, nhưng đảm bảo …” Ông ta yêu tiền nhưng yêu mạng hơn, mỗi một khẩu súng của quân đội đều do phía trên cấp phát theo cấp bậc, đột nhiên có thêm một kho hàng, phía trên tới đề