
chỉ cần một người, một hồi đáp
từ một người……
Một trận chua xót bỗng trào lên, hết thảy cảnh huy
hoàng này đều như trở nên không còn thú vị. Hốc mắt nàng nóng lên, lao xuống vũ
đài thượng, vô lực đổ xuống sô pha, cảm thấy bị cảm giác trống rỗng trong lòng
ép tới không thể hô hấp .
“Tùy Tâm, em làm sao vậy?” Hạ Vũ Hoa quan tâm
hỏi.
“Không có gì.” Nàng cắn môi dưới, nắm bình rượu
lên dốc thẳng vào miệng.
“Đủ rồi, em đã uống nhiều lắm!” Hắn ta với tay giữ lấy
bình rượu.
“Tôi cảm thấy rất buồn, rất nhàm chán!” Nàng vén
mái tóc gầm nhẹ.
Không nhận được hồi đáp từ một người, làm sao lại có
thể khổ tâm như vậy? Tâm trạng nàng trống rỗng hốt hoảng này, đến tột cùng là
cái gì? Trước kia, muốn đàn ông yêu thương nàng là việc dễ như trở bàn
tay, vì sao mị lực của nàng gặp Bình Thường liền không có tác dụng gì?
Càng làm cho nàng bất an là, nàng không ảnh hưởng được
tới hắn, lại chịu ảnh hưởng thật sâu bởi hắn. Cảm xúc của nàng hoàn toàn xoay
quanh hắn, rõ ràng là nàng muốn hắn phục tùng, kết quả, ngược lại là nàng bị
kiềm hãm……
“Đã gần ba giờ sáng, em say rồi, cũng đã mệt mỏi, tôi
đưa em về.” Vẻ mặt Hạ Vũ Hoa vẫn bình tĩnh, hắn ta sao lại nhìn không ra
căn nguyên nàng tâm phiền ý loạn?
Tuy rằng cùng hắn ta cùng một chỗ, nhưng nàng căn bản
không hề yên lòng. Lòng của nàng, ở tại trong căn nhà nàng, ở tại trên người
tên hầu không mang theo kia……
Một cỗ lòng đố kị xông lên, dĩ vãng Hạ Vũ Hoa luôn mặc
định rằng lòng nàng sẽ không thuộc về bất cứ người đàn ông nào. Bởi vậy, hắn ta
cũng không bao giờ lo lắng, nhưng lúc này đây Hạ Vũ Hoa lại có cảm giác sắp mất
đi nàng.
“Không…… Gọi anh ta tới đón tôi.” Lí Tùy Tâm mở
to đôi mắt mắt mơ màng say rượu, đột nhiên nói.
“Cái gì?” Hắn ta nghiến răng căng thẳng, lòng đố
kị càng dâng cao.
“Tôi muốn anh ta tới đón tôi, anh ta là người hầu của
tôi, đây là nghĩa vụ của anh ta……”Nàng cầm điện thoại mở ra, giao cho Hạ Vũ Hoa
ý muốn hắn ta gọi cho Bình Thường.
Hạ Vũ Hoa tiếp nhận di động, nhìn trên màn hình hiện
ra cái tên “Bình Thường”, trên mặt đột nhiên lộ ra hận ý.
Ngàn chọn vạn tuyển, lại đi yêu thượng này nam nhân,
đây âu cũng số mệnh của ngươi a, Lí Tùy Tâm……
Hắn ta thì thào tự nói trong lòng, sau đó, bấm dãy số.
☆ ★ ☆ ★ ☆ ★
Bình Thường đi qua đi lại trong phòng khách, sắc mặt
trầm ngưng sầu lo.
Lí Tùy Tâm ra ngoài từ buổi sáng, đến bây giờ đã ba
giờ sáng ngày hôm sau, suốt mười bảy mấy giờ, không biết tung tích, ngay cả một
cú điện thoại cũng không có.
Mới đầu, hắn còn có thể giữ được bình tĩnh, vẫn như
thường lệ chuẩn bị bữa trưa cùng cơm tối, làm tròn bổn phận của hắn, chờ nàng
trở về.
Nhưng đã qua bữa trưa, qua cơm tối, thậm chí cũng đã
qua giờ ngủ, nàng vẫn không có tin tức. Hắn cố gắng bảo trì bình tĩnh, tự nhủ
không có gì, nàng là nữ tử trưởng thành, cho dù muốn qua đêm bên ngoài cũng là
tự do của nàng, không cần thay nàng lo hão.
Nói cho cùng, nàng là chủ nhân, hắn là kẻ hầu, nàng
muốn đi đâu, làm chuyện gì, hắn cũng không nên hỏi. Nhưng thời gian cứ từng
giây từng phút trôi qua, hắn bắt đầu khó ngồi yên tại chỗ, tinh thần bấm loạn,
miên man suy nghĩ.
Nàng…… không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Hai hàng lông mày nhíu lại, hắn quyết định chủ động
gọi điện thoại cho nàng, nhưng điện thoại của nàng lại tắt máy. Hắn thử nghĩ
xem hỏi những người khác, bỗng nhiên phát hiện nàng không có bằng hữu nào.
Trong nhà điện thoại chưa ghi lại số điện thoại nào,
cũng chưa từng có người nào đến thăm viếng nàng. cẩn thận nghĩ lại, hắn không
thể nhớ ra nàng có bạn bè nào tri tâm. Nàng luôn luôn một mình, độc lai độc
vãng, không bao giờ xuất hiện bên ngoài với người khác, người đồng hành duy
nhất, cũng chỉ có hắn.
Suy nghĩ này làm hắn giật mình hồi lâu, hắn không khỏi
có chút đau lòng, Lí Tùy Tâm nhìn mày mày tươi cười diễm lệ, nhưng âm thâm bên
trọng lại chính là một người phụ nữ cô độc.
Tính tình thất thường, không van cầu người, tự mình
cười, tự mình khóc, tự mình đau, tự mình chữa thương cho bản thân……
Nghĩ đến cảnh nàng tức giận rời đi, hắn không khỏi
mình ngẫm lại, mấy ngày nay, hắn đối nàng có thể quá mức khắc nghiệt hay không?
Nàng cậy mạnh không nói đạo lý có lẽ là hy vọng hắn quan tâm nàng nhiều một
chút. Nàng chỉ có một mình hắn có thể nói hết thảy tất cả, nhưng hắn lại đẩy
nàng ra xa.
Rõ ràng là chính mình định lực không đủ, mới có thể
sinh ra ý nghĩ xấu xa không nên có với nàng, hắn lại đem trách nhiệm toàn bộ
đặt lên người nàng, trốn tránh nàng, mới khiến nàng bỏ nhà đi… (Anh này thật là
con người cuồng ngược =.=’’)
Ai! Biết rõ nàng tùy hứng hơn thua, vì sao không đi
theo nàng?
Hắn rốt cuộc đang sợ cái gì? Sợ nàng? Hay vẫn là sợ
chính mình?
Hắn ảo não thở dài, đi qua đi lại, căn bản không cách
nào ngủ được.
Đang không biết nên làm thế nào cho phải, điện thoại
của