Teya Salat
Dạ Ngưng Tịch

Dạ Ngưng Tịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326142

Bình chọn: 9.00/10/614 lượt.

cô về nhé, không để ý chứ?”

Tôi nhợt nhạt cười “Không đâu…”

“Ngưng Tịch, trước khi đi không muốn nói gì với tôi sao? Ví dụ như

nếu cô gặp phải chuyện gì đó không thể tự giải quyết được, chỉ cần cô mở lời, tôi nhất định bất chấp nguy nan không chối từ…”

Ám hiệu quyến rũ vô cùng, đáng tiếc tôi không thể liều lĩnh như thế,

thiếu nợ hắn, tôi không thể, mà Xích Vũ thì càng không được…

Huống chi mục đích lần này hắn trở về Hà Lan là…

Tôi khẽ cười, “Đúng là có một việc, nhất định phải nhờ ngài mới có thể hoàn thành được…”

“Ồ? Là việc gì?” Ngữ điệu mang vẻ hưng phấn

Tôi chỉ chỉ chiếc vòng trên cổ chân: “Cái này, xin ngài tháo nó xuống…”

Đôi mắt xanh thẳm ngay lập tức tối sầm lại: “Sao? Cô không thích à?

Tôi nhớ dấu hiệu riêng của Hiên Viên gia chính là con rồng đang bay

liệng, cho nên tôi mới tặng nó cho cô.”

Tôi khẽ lắc đầu: “Không phải, tôi rất thích, chỉ là dù sao đeo nó thế này vẫn cảm thấy hơi bất tiện, có thể đưa cho tôi chìa khóa được không, như vậy cổ chân tôi mới có thể thoải mái hít thở được…”

Nghe vậy sắc mặt hắn dễ coi hơn nhiều, dịu dàng nói: “Tôi cũng muốn giúp cô, nhưng nó căn bản là không có chìa khóa…”

“Vậy…” Vẻ mặt tôi là không thể tin nổi.

Hắn nhìn tôi, bất đắc dĩ nhún vai: “Thực sự hết cách rồi, cái vòng

này chính là dùng để khóa người yêu lại, làm sao mà có chìa khóa được

chứ?”

Người yêu? Vậy anh dùng nó khóa tôi lại làm gì. Hình như chúng tôi không có thân thiết đến mức đó.

Nhưng chuyện đã rồi, cãi cọ với hắn thật là thừa thãi, tôi cười khổ một cái, hay rồi, lẽ nào phải đeo nó cả đời?

“Thật xin lỗi, không giúp được cô” Tên khởi xướng vẫn cười như cũ, vẻ mặt không chút chân thành, lại còn mang theo vẻ đùa cợt.

Nhìn vẻ mặt cam chịu của tôi, hắn khẽ mỉm cười, cầm khăn ăn lau lau

khóe môi, sau đó đứng dậy chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng kéo tay tôi, dùng

ngón tay thon dài viết một dãy số vào lòng bàn tay tôi, dịu dàng nói

“Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì liên lạc trực tiếp cho tôi, đảm bảo hễ gọi là tới liền…”

Nghe vậy, tôi nghiêng người cười một cái, không đồng ý, cũng không từ chối…

***

Người đàn ông vẫn tao nhã ngồi thưởng thức trà ngon, ngẩng đầu nhìn

chỗ ngồi đã trống không phía đối diện, cười nhạt, đôi mắt xanh thẳm,

thâm sâu khó lường…

“Cô ta đi rồi?” Một thân hình cao lớn đi tới, ngồi lên chiếc ghế

trống bên cạnh, người vừa tới có một đôi mắt nâu sẫm sáng người, ngũ

quan xinh đẹp mà đầy khí chất, tươi cười ngây thơ mà tà khí.

Người đàn ông khẽ gật đầu, cũng không thèm nhìn người kia chỉ chuyên

tâm nhìn chằm chằm vào chén trà của mình, dáng vẻ đang suy nghĩ điều gì

đó…

“Cậu cảm thấy cô ta có gì khác so với bốn năm trước không?”

Người đối diện hừ nhẹ một tiếng mỉa mai nói “Bốn năm trước thì giống con hồ ly, bây giờ đã gần thành tinh rồi…”

Khóe miệng người đàn ông cong lên tạo thành nét cười nhàn nhạt, đồng tình nói “Cậu nói rất đúng…”

“Anh, anh định làm thế nào?”

“Có Hoàn Tư Dạ tới phá rối, trò chơi này càng lúc càng vui…” Trong đồng tử xanh thẳm hiện lên một nét gian xảo

“Vậy cô ta thì sao?” Đôi mắt nâu sẫm ẩn chứa vẻ lo lắng

Người đàn ông nhếch môi cười mang theo vài phần ngả ngớn, vài phần ái muội, chậm rãi đặt chén trà xuống, dựa leng vào ghế, mười ngón tay thon dài đè lên trước ngực, biếng nhác nói “Còn tùy vào tâm trạng…”

Đôi mắt xanh thẳm nhìn mấy bông anh túc trong lọ hoa, ánh mắt sắc bén, màu xanh lạnh lùng, nụ cười quỷ quyệt…

Nhìn thấy tất cả những điều này người đàn ông đối diện không khỏi rùng mình…

“Anh, em về rồi đây…” Tôi dùng nụ cười đẹp nhất của mình bày ra trước mặt người thân duy nhất trên đời đứng ở đó, chỉ có mấy ngày xa nhau

nhưng đối với chúng tôi mà nói nó lại dài như cả một thế kỉ đã trôi qua

vậy…

Người đối diện tiến lên một chút ôm tôi vào lòng, đôi cánh tay mạnh

mẽ ôm chặt lấy tôi, thậm chí quên luôn cả vết thương trên người tôi khẽ

mắng “Nha đầu chết tiệt, cuối cùng em đã trở về rồi…”

“Anh, anh làm em đau…” Tôi nhẹ giọng tránh mắng

“Em còn biết đau? Anh còn tưởng em không có dây thần kinh nào tên là

đau chứ, mỗi lần đều biến cả người mình thành đầy thương tích mới cam

râm. Nếu anh biết em tự dùng bản thân mình để làm mồi nhử thì có nói gì

anh cũng không để em đi…” Bàn tay ôm tôi hơi thả lỏng một chút nhưng lời oán trách trên miệng thì một giây cũng chưa ngừng…

“Được ròi, Vũ, không phải em đã về rồi sao…” Tôi ngẩng mặt lên cười với anh một cái.

Vũ nhìn tôi như vậy chỉ khẽ thở dài một hơi “Đúng là hết cách với em, về sau đừng làm vậy nữa, em biết không, anh rất lo lắng cho em…”

“Biết rồi, biết rồi, em cái gì cũng biết…” Tôi vùi mặt vào ngực anh,

nghe tiếng trái tim Vũ đập thình thịch thình thích, thỏa mãn mỉm cười…

Vũ, chỉ có vòng ôm của anh mới cho em cảm giác gia đình.

“Mệt rồi hả, anh ôm em vào trong nhé…”

“Vâng” Tôi nặng nề gật đầu, mặc dù tôi vẫn có thể đi lại được nhưng vẫn muốn được anh ôm…

Vũ ôm giữa thắt lưng tôi, Nhược Băng đứng bên cạnh, từ đầu tới giữa một câu cũng chưa nói, chỉ yên lặng nhìn chúng tôi như vậy…

“Nhược Băng, lần này vất vả cho anh rồi…” Tôi rúc vào trong vòng ôm

c