
y năm nay, em vẫn thầm theo dõi giờ giấc của họ mà…”
Hắn hơi sửng sốt, “Nói như vậy tức là kế hoạch này em đã nung nấu từ lâu?”
“Anh giận em giấu anh sao?” Tôi áp mặt vào ngực hắn, dịu dàng nói “Em chỉ muốn cùng anh rời khỏi đây thôi…”
Hắn thở dài một hơi, “Nhưng ngay cả có được nó rồi, chúng ta vẫn không đủ người…”
Tôi ngẩng mặt, dán môi vào tai hắn nói thầm “Em dùng nhựa cây anh túc trộn với nọc độc của bọ cạp, nghiên cứu chế tạo ra một thứ độc dược,
không màu không vị, ngay lập tức sẽ làm bỏng rát cổ họng. Chúng ta có
thể trộn nó vào trong thức ăn của họ, sau đó…”
Nghe xong kế hoạch tất cả của tôi, hắn nhẹ giọng tán thưởng “Tuyệt vời!”
Sau đó đôi mắt đen láy khóa chặt tôi, bên trong ánh mắt dò xét như
đang nghiên cứu gì đó, “Thật không ngờ, tâm tư của em lại có thể kín đáo đến thế, Ngưng Tịch, em là một nhà mưu mẹo trời sinh…”
“Sao, anh sợ?” Tôi châm chọc.
Hắn cười thành tiếng “Dù em có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể
thoát khỏi bàn tay anh… sau khi chúnh ta thành công, người trên đảo…”
“Một người cũng không giữ lại! Nếu không hậu họa rất lớn…” Tôi chém đinh chặt sắt nói
Hắn khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc vương trên trán tôi ra
“Chúng ta đúng là trời sinh một đôi! Không sai, làm gì cũng phải sạch
sẽ, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc…”
“Anh sẽ hối hận chứ?”
“Chỉ cần em vui vẻ… Bắt anh xuống địa ngục cũng được…” Nói xong, hôn lên môi tôi.
Tôi cười nhẹ không nói gì nữa…
Kế hoạch tiến hành vô cùng thuận lợi, rất nhanh chúng ta đã hoàn toàn khống chế được hòn đảo này…
Tôi dùng thời gian hai năm thành lập kế hoạch này, lúc làm thật, còn chưa đến hai tiếng đồng hồ…
Lúc chúng tôi tiến công vào phòng điều khiển, vẻ mặt khi Sắc vi phu
nhân nhìn thấy chúng tôi đầy vẻ hoảng sợ, cuối cùng tôi cũng đã nhìn
thấy vẻ khủng hoảng thất thố của bà ta rồi…
Tôi dùng lưu quang cắt đứt cổ họng của người đàn bà độc ác hung tàn
này. Hoàn Tư Dạ đứng cạnh nhìn tôi, cái gì cũng không nói, cái gì cũng
không làm, chỉ là ánh mắt hắn có vẻ rất phức tạp…
Tất cả đã kết thúc rồi, mấy người chúng tôi đứng trên tảng đá lớn ở
bờ biển, chào đón gọi gió biển vào, ngước nhìn bầu trời xanh đậm, tâm
trạng chưa bao giờ thoải mái như thế, cảm giác tự do thì ra lại tốt đẹp
như vậy…
Hoàn Tư Dạ ôm tôi, môi dán lên tai tôi nói khẽ “Bây giờ vừa lòng rồi thì thực hiện lời hứa của em đi…”
Tôi xoay người nhìn hắn, ý cười tràn đầy trong mắt ánh lên một tia
sáng kì lạ, “Đúng rồi, em rất hài lòng, chỉ thiếu một chuyện…”
Nói xong, tôi hôn lên môi hắn, cuồng nhiệt triền miên…
“Còn thiếu gì nữa?” Hắn rời khỏi môi tôi, trằn trọc ngậm chặt vành tai mịn màng của tôi, nói nhỏ
“Còn thiếu anh…” Tôi đột nhiên giơ tay, lưu quang đâm thẳng vào ngực hắn không có một chút do dự…
“Em…” Hắn trợn trừng đôi mắt, đầy những tơ máu đỏ hồng, vẻ mặt hoảng sợ, có lẽ trong mơ hắn cũng không ngờ tôi có thể làm thế.
“Vì sao?” Hắn níu chặt vạt áo tôi hỏi, đôi mắt đỏ vằn nhìn kĩ khuôn mặt tôi.
“Haha…” Tôi vui vẻ cười to, đây là khoảnh khắc vui nhất trong hai năm qua của tôi, thật lòng nhất.
“Vì sao à? Vì làm thế tôi sẽ rất vui, cho nên bây giờ anh hãy xuống địa ngục đi…”
“Hiên Viên Ngưng Tịch, tới hôm nay anh mới hiểu, thì ra… Em là một
con sói không thể thuần dưỡng, nọc độc của bọ cạp cũng không đáng sợ
bằng em… Đừng rời khỏi vòng tay anh, nếu không…”
Nói xong, hắn níu chặt tóc tôi, hung hăng cắn lên môi tôi một cái,
sau đó lùi mạnh người về phía sau, thuận thế rút lưu quang ra, máu hắn
còn phun lên cả mặt tôi…
Không ngờ hắn lại hành động như thế, tôi kinh ngạc nhìn hắn…
Đôi mắt xinh đẹp nhưng ánh nhìn lạnh lẽo, khóe môi hơi cong lộ ra một nụ cười của ác ma, sau đó hai cánh tay mở rộng ra, giống như một con
đại bàng sắp cất cánh, ngửa đầu nghiêng về phía sau ngã xuống mặt biển…
Tôi chạy tới, cơ thể hắn đã bị sóng nuốt trọn rồi…
Tôi mỉm cười với những đám mây trên trời, Trình Chân, thấy chưa, lần này em cs thể an nghỉ rồi…
Tôi quay người đi, sau lưng là ánh rạng động đang lên, ta tôi đứng
trong vầng sáng rực rỡ đó, hăng hái nói với bốn người đang há hốc miệng
kia
“Muốn cùng tôi về Xích Vũ không? Chúng ta có thể bước sang một thế giới khác… Một thế giới thuộc về chúng ta…”
Tôi biết nụ cười lúc này của tôi rực rỡ hơn bất kì thứ gì, cơ thể này vô cùng hưng phấn vì đã lấy lại được tự do, chỉ là trong tim luôn cảm
thấy đau đớn mơ hồ, nhức nhối…Tôi cố gắng bỏ quên cảm giác đó…
Gió biển thổi vù vù, sóng biển cuộn tròn, đôi mắt sáng rực xúc động lên tiếng:
“Ngưng Tịch, anh tình nguyện đứng trong bóng tối dõi theo em… Không rời không bỏ…”
Khoảnh khắc đó nụ cười của hắn vô cùng rực rỡ… dường như muốn xé tan cả mặt trời.
Chầm chậm mở mắt nhưng chỉ nhìn thấy dây truyền nước được treo lên ở đầu giường, thì ra là mơ…
Trong nhà không có người, tôi thuận tay rút cây kim truyền nước ở tay mình ratừ từ ngồi dậy, cả người đau đớn vô cùng rốt cục tôi đã ngủ bao
lâu rồi?
Xoay xoay vai cổ một lúc, thử vận động bờ vai một chút, vai trái vừa bị đâm tiếp tục đau vô cùng
Nhưng cũng may là vết thương không làm tổn hại xương cốt, cho nên cũng kh