Dạ Ngưng Tịch

Dạ Ngưng Tịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325711

Bình chọn: 7.00/10/571 lượt.

ức định đứng lên.

“Không, em không lạnh, chỉ là hơi sợ…” Tôi nhẹ giọng nói

“Ồ, em sợ cái gì?” Hắn nhẹ nhàng dán môi lên mặt tôi, khẽ khàng hỏi.

“Bóng tôi, bóng tối vô biên vô hạn, cứ cảm thấy như nó sắp nuốt chửng em vào bụng ấy…”

“Đừng sợ, anh sẽ luôn đứng trong bóng tối dõi theo em, không rời không bỏ…”

Hắn ôm tôi rất chặt, nhưng hắn càng ôm chặt tôi lại càng run lên nhiều hơn…

“Ngưng Tịch, chưa từng thấy em khóc…”

“Anh muốn xem sao?”

“Không, ngày em tỉnh lại đó, anh cứ ngỡ em sẽ khóc, nhưng em lại cười với anh em có biết không? Nụ cười ấy của em còn làm anh khó chịu hơn cả nước mắt của em…”

Tôi không nói gì, im lặng một lúc, tôi hỏi:

“Tư Dạ, anh nói xem con người sau khi chết đi có linh hồn không?”

“Vì sao lại hỏi anh thế?”

“Từ sau khi Trình Chân chết, nó thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ

của em, em có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nó, nhìn thấy dáng

vẻ nó trước lúc chết, có phải linh hồn nó không chịu yên nghỉ, nó vẫn

đang trách móc em phải không? Nó trách em hại chết nó, nó đang trách

em…”

Tâm trạng tôi đột nhiên trở lên kích động, người đàn ông bên cạnh ôm

chặt lấy tôi, “Ngưng Tịch, tỉnh táo một chút, đó không phải lỗi của em,

đừng hành hạ bản thân như thế, em như vậy khiến anh rất đau lòng…”

Tôi xoay người lại mờ mịt nhìn hắn, “Thực sự không phải lỗi của em à?”

“Tất nhiên là không phải rồi! Ngưng Tịch, xin lỗi, anh không ngờ

chuyện này lại làm em đau lòng đến mức ấy…” Hắn thống khổ rên rỉ, vùi

đầu lên bờ vai tôi.

Nghe vậy, khóe môi tôi khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười lạnh băng kì lạ…

Thật không? Anh đang xin lỗi em sao, chỉ cần… chỉ cần anh thừa nhận là được rồi…

Bắt đầu từ đó, trong hai năm liền, tôi trở thành bạn trên giường của

hắn, cũng có người gọi tôi là thú cưng của hắn, nói thế nào cũng được.

Tóm lại, từ đó về sau, tôi luôn nằm dưới cơ thể hắn… Hai năm ròng rã…

Hoàn Tư Dạ thực sự rất tốt với tôi, quan tâm, tỉ mỉ chu đáo, dốc sức

dạy tôi rất nhiều thé, gần như là hoàn hảo nếu mỗi đêm hắn không đòi hỏi tôi nhiều như thế có lẽ cảm giác của tôi sẽ còn tốt hơn nữa…

Tôi giống như một khối bọt biển hấp thụ hết tất cả những kĩ năng hắn

truyền dạy, hắn rất khen ngợi biểu hiện của tôi, rất hay mỉm cười nói

với tôi, có lẽ không lâu nữa, hắn cũng không phải đối thủ của tôi…

Nghe thấy câu này, tôi chỉ cười nhạt một cái, trong lòng lại hy vọng ngày đó đến nhanh một chút…

Người được dạy dỗ trên đảo Tái Sinh ngày càng ít đi, cuối cùng chỉ còn lại năm người tính cả tôi…

Tôi biết, trong năm người chúng tôi cuối cùng chỉ có một người có thể sống sót…

Một hôm…

“Gần đây anh phát hiện ra em rất thích chơi với bọ cạp, nó có độc, em không sợ sao?” Hắn vòng tay ôm thắt lưng tôi từ phía sau, ngửi ngửi mùi hương trên mái tóc tôi…

Tôi cho con bọ cạp đó vào trong một chiếc lọ xong xoay người nhìn

hắn, cười khẽ “Sao phải sợ nó chứ, nó có hại người đâu. Có một loại

người còn đáng sợ hơn cả nó, bày nụ cười ngoài mặt nhưng lại đem nọc độc giấu vào bên trong…”

“Haha…” Hắn cười khẽ vài tiếng, cúi đầu chuyên tâm nhìn tôi “Vậy em thì sao, em có thuộc loại người đó không?”

Tôi hơi nhếch môi, trêu chọc nói “Em thuộc cung bọ cạp mà…” (hehe, giống mình )

“Haha, vậy thì để anh nhìn xem em có độc không nào…” hắn bế bổng tôi lên, ném lên trên giường

Vuốt ve xong hắn hơi dựa vào đầu giường, xới tung mái tóc của tôi, để trong tay vuốt ve…

“Ngày mai sẽ có một trận quyết đấu, quyết định trong năm người các em ai mới có thể sống sót cuối cùng.”

“Thế à?” Nghe vậy, tôi xoay người nhìn hắn “Nhanh vậy sao?”

“Không nhanh lắm, sáu năm đủ để tạo ra một cỗ máy giết người…”

Tôi im lặng một chút, vẻ mặt như đang nghĩ ngợi…

Hắn cúi đầu hôn nhẹ tôi, khẽ nói “Đừng sợ, tất cả họ đều không phải đối thủ của em…”

Tôi ngửa mặt nhìn hắn, hỏi “Tư Dạ, có bao giờ anh muốn rời khỏi đây không?”

Hắn nhíu mày ”Rời khỏi? Việc canh phòng trên đảo rất cẩn thận, chỉ sợ hai người chúng ta thì không đủ…”

Tôi cười nhẹ nói “Không phải hai người, mà là sáu người… Chúng ta có cả bốn người bọn Nhược Băng nữa…”

“Em muốn làm phản?”Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.

“Vâng, chẳng lẽ anh không muốn đưa em rời khỏi đây, anh từng nói muốn cùng em đến một nơi có thể ngắm được bầu trời tịch dương rất đẹp mà…”

Nghe vậy, mu bàn tay hắn khẽ lướt trên gò má tôi, “Thì ra, em vẫn nhớ…”

Tôi cười, tôi tất nhiên là nhớ rồi, chuyện đã qua trước giờ tôi chưa bao giờ quên…

“Bọn họ dám sao?” Hắn có chút nghi ngờ hỏi

Tôi cười nói “Giống như anh đã nói đấy, họ không phải là đối thủ của

em. Không trốn thì ngày mai sẽ phải chết, vì mạng sống, anh nói xem họ

có dám không?”

Hắn nghĩ một chút, vẫn lắc lắc đầu “Không được, quá mạo hiểm, họ có

đông người, vũ khí lại tối tân, còn chúng ta cái gì cũng không có…”

Tôi cười nhẹ một tiếng, nói “Anh xem này…” Sau đó tôi lấy ra một tấm bản đồ.

“Đây là sơ đồ phân bố canh phòng trên đảo, có nó chúng ta có thể tập

kích được… Đừng quên, đó là khả năng tốt nhất của chúng ta…”

Hắn xem bản đồ thật kĩ, nói “Rất chính xác, ngay cả bảng giờ giao ca cũng có, em lấy ở đâu ra vậy?”

“em vẽ, mấ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t