
thường, là một
tập hợp các xí nghiệp đa nguyên hóa do người Hoa quản lý, không hơn
không kém.
Dưới ánh mặt trời, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy. Tội ác và sự
dơ bẩn đều được che giấu bên trong một chiếc áo khoác hoa lệ, mọi người
chỉ cần thoả mãn với vẻ ngoài tinh khiết trong sáng là được rồi cho nên
cũng chẳng thèm quan tâm bên trong cái vẻ ấy tan nát bẩn thỉu thế nào.
Con người sống ở đời hầu hết chỉ thích ôm những ước mơ đẹp với tương
lai, nhưng dần dần lại biến thành con đường chết…
Đó cũng là một cách để tiếp tục cuộc sống, nhưng phải hiểu rõ, nếu không có ước mơ, con người sẽ không thể tồn tại được.
Đó là Xích Vũ dưới ánh mặt trời, một Xích Vũ cho người ta những ước mơ tươi đẹp.
Nhưng Xích Vũ lại tồn tại dưới tư cách của một băng đảng, mặc dù điều đó đã diễn ra rất lâu rồi. Thậm chí nó còn có bề dày lịch sử hơn một
trăm năm.
Nghĩ tới năm đó tổ tiên của tôi trôi nổi qua bao nhiêu đại dương, bao lần trải qua thiên tân vạn khổ (thiên tân vạn khổ: trăm cay nghìn
đắng), huyết tinh vần vũ mới có thể lập nên một thiên hạ cho thế hệ sau
như bây giờ. Cho nên, mỗi người nhà Hiên Viên đều có nhiệm vụ phải làm
cho Xích Vũ hưng thịnh. Mong ước của tất cả những người nhà Hiên Viên
trước đây là có thể thống nhất được giới xã hội đen của người Hoa, thâu
tóm toàn bộ Châu Á trong tay. Nhưng việc này, nói dễ hơn làm rất nhiều…
Xích Vũ vốn chỉ là một băng đảng cố gắng dừng chân lại trong tầng lớp Hoa kiều xưa ở Hà Lan, thực lực và kinh tế trong số rất nhiều băng đảng ở Hà Lan không nói là mạnh nhất, nhưng cũng tính là lâu đời nhất. Cho
nên, trong cuộc chiến đẫm máu giữa các băng đảng đầy hỗn loạn phức tạp
thì Xích vũ luôn giữ thái độ trung lập.
Đó cũng là điểm thông minh của những người lãnh đạo tiền nhiệm, họ
hiểu được thế nào là bảo vệ chính mình trong loạn lạc, cho nên gần một
trăm năm qua không biết bao nhiêu băng đảng đã đi từ hưng thịnh xuống
đến sụp đổ, còn Xích Vũ thì vẫn có thể sừng sững không ngã.
Trải qua sự bảo mật của bao nhiêu thế hệ, tình hình thực tế của nó đã vượt qua những gì mà người thường nhìn thấy.
Người có thể hoàn toàn lợi dụng ưu thế của Xích Vũ đẩy nó lên vị trí
bây giờ trong giới xã hội đen là ông nội tôi, người lãnh đạo thứ năm của Xích Vũ – Hiên Viên Vô Cực.
Nghe nói ông nội tôi năm đó là một nhân vật làm rung chuyển trời đất
trong giới xã hội đen, tên của ông không chỉ khiến cho người lãnh đạo
các băng đảng ở Hà Lan, mà còn ở toàn bộ châu Âu nghe thấy đã sợ mất
mật.
Nhưng cuối cùng sự thật là gì? Ông nội tôi có hùng tài vĩ lược, nhìn
người bằng nửa con mắt, bướng bỉnh lỳ lợm như trong truyền thuyết vậy
không…?
Tất cả đều không thể kiểm chứng được nữa, bởi vì tôi chưa bao giờ
được gặp ông. Tất cả những hiểu biết về ông tôi chỉ được nghe qua từ
những câu chuyện phiếm của những người già trong họ. Nhưng nhìn thấy vẻ
sùng kính trên mặt họ khi nói chuyện về ông nội, tôi nghĩ phong thái của ông nội năm đó chắc cũng phải giống như trong lời đồn đại đến tám chín
phần.
Bất kể tình trạng thực tế của Xích Vũ năm đó ra sao thì cũng không
thể phủ nhận ông nội là một truyền thuyết trong dòng họ Hiên Viên…
Nhưng dù có thêm một nhân vật truyền thuyết như thế nữa xuất hiện
cũng chưa chắc cây to đã ngăn được gió. Lúc cha tôi còn chưa kịp lớn,
ông bà nội tôi đã bị người ta lập mưu từ trước hại chết.
Lúc cha tôi kế nhiệm trở thành người lãnh đạo thứ sáu của Xích Vũ ông mới có mười sáu tuổi.
Người ngoài nói cha tôi là người yếu đuối. Không chỉ có người ngoài
nói như vậy mà người trong gia tộc cũng luôn cho là như thế. Bởi vì,
Xích Vũ từ lúc ở trên tay cha tôi đã dần dần suy sụp. Do băng đảng đứng
đầu châu Âu lúc này lại phải co đầu rút cổ về Hà Lan, thậm chí còn không được như xưa.
Mọi người đều chỉ trích cha tôi nhưng ai có thể hiểu được ý kiến của
ông? Có lẽ, ông từ lâu đã nhìn thấu được tất cả từ cái chết của cha
mình. Danh vọng quyền lực, tiền tài của cải bất quá chỉ là trăng trong
nước, hoa trong kính mà. Như giấc mơ, như ảo ảnh, như bong bóng xà
phòng, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan tành.
Lúc đó tất thảy sự phồn thịnh của chúng tôi đã tan biến hết, thứ thực sự thuộc về chúng tôi chỉ còn là tối tăm vô biên mà thôi…
Cho nên, cha tôi rất thích ngắm hoàng hôn. Ông từng nói đó là món quà do nhất ánh sáng tặng cho chúng ta. Sau hoàng hôn, chúng ta lại phải
sống trong đêm tối, đó cũng là lúc cuộc sống của chúng ta bắt đầu…
Cuộc đời của cha tôi chưa từng huy hoàng như ông nội nhưng lại có kết thúc hệt như của ông bà nội tôi.
Cha tôi và vợ ông đều chết dưới tay kẻ thù, thậm chí còn không tìm được thi thể. Lúc đó, tôi mới có mười hai tuổi.
Tôi là con gái của Hiên Viên Khải, nhưng trước năm đó tôi chưa bao giờ thực sự dung nhập vào thế giới thuộc về tôi này.
Những cuộc chiến tranh đẫm máu tranh giành quyền lợi đó trong ý nghĩ
non nớt của tôi chẳng qua chỉ đáng sợ hơn cảnh bắn nhau trong phim ảnh
một chút thôi, cho dù có một viên đạn xuyên qua cơ thể tôi, cho dù người thân chết trước mặt tôi, cho dù những thảm kịch lần lượt xuất hiện
trước mắt tôi,