
họ đều do tôi trực tiếp sắp xếp và điều hành, trừ Nguyễn Linh ra, họ đều hơn tuổi tôi.
Sự gia nhập của họ đã giải quyết không ít rắc rối của Xích Vũ. Bởi vì lúc không ai nguyện ý trở thành đối tượng bị Ảnh Đường đuổi giết thì
cũng là lúc khi ngủ bạn cũng phải mở to mắt. Con mồi mà Ảnh Đường ngắm
trúng trước giờ chưa bao giờ thoát được. Huống hồ, giết người không phải là khả năng duy nhất của chúng tôi…
Trên Đảo Tái Sinh, chúng tôi đã thực sự phải tiếp nhận rất nhiều sự huấn luyện như trong quân ngũ.
Chạy việt dã, leo núi, bơi lội, tập bắn vũ khí hạng nhẹ, chiến đấu
với nhau đó chỉ là chương trình dạy cơ bản nhất. Trừ những thứ ấy ra
chúng tôi còn phải học cách sử dụng nhiều loại thiết bị trinh sát công
nghệ cao, cách sử dụng nhiều loại vũ khí kĩ thuật cao, phải học nhiều
thứ tiếng…
Những người huấn luyện đã dạy chúng tôi: lên trời, xuống biển, xuất quỷ nhập thần, không gì là không làm được.
Nguyên Húc từng nói thế này, “Năm người chúng ta đã có thể lập được
thành một đội quân, bởi vì chúng ta tuyệt đối còn ác liệt hơn so với bộ
đội đặc chủng hàng tốt nhất trên thế giới.”
Lúc ấy tôi cười nói, “Như vậy thì sẽ có một ngày chúng ta không làm nổi sát thủ nữa sẽ chuyển nghề làm gián điệp.”
Ảnh Đường trong tay chúng tôi không ngừng phát triển lớn mạnh. Chúng
ta dùng thời gian bốn năm, vì Xích Vũ huấn luyện một đội quân, hoàn toàn huấn luyện theo kiểu quân đội, khiến bọn họ đánh đâu thắng đó.
Bốn năm, tôi ròng rã bốn năm trời chuẩn bị lực lượng tất cả chỉ vì để đưa Xích Vũ về với châu Á. Còn bây giờ, tất cả đều đang phát triển theo con đường đã vạch sẵn của tôi. Vũ, không lâu nữa đâu, nguyện vọng của
cha sẽ có thể đạt được, và anh cũng có thể được giải thoát hoàn toàn…
Đúng không?
Máy bay cuối cùng đáp tới sân bay, người tới đón tôi vẫn là Nguyên Húc.
“Tại sao chỉ có mình anh?” Tôi cười hỏi anh ta
“Này, em nói thế sẽ làm tổn thương trái tim anh đấy, Đường chủ Ngưng
Tịch ạ.” Lời nói có vẻ oan ức thế nhưng trên mặt anh ta lại vô cùng
thoải mái.
“Đừng trêu em nữa, anh biết rõ em hỏi gì mà?”
Mỗi lần tôi trở về, Vũ đều sẽ tự thân tới đón tôi, chỉ có lần này là ngoại lệ.
“Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Người quản lí đến Tổng Đường họp, anh ta dặn anh tới đón em.”
Tôi nhíu mày: “Muộn vậy à?”
“Mấy vị trưởng bối trong họ nói là có chuyện khẩn cấp muốn bàn bạc
với anh ta vì vậy anh ta bắt buộc phải đến. Em không cần lo đâu, nhược
băng cũng đi cùng mà.” Anh nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt tôi, cừi giải
thích.
Tôi khẽ gật đầu, Nguyên Húc mở cửa xe cho tôi,tôi cũng lên xe.
Joey ở phía sau lưng tôi, gặp Nguyên Húc, cậu chỉ gật nhẹ đầu thay lời chào, Nguyên Húc mỉm cười với cậu.
Tên nhóc này trước giờ vẫn vậy người khác cũng quá quen rồi.
“Hai người còn lại đâu?” Tôi hỏi tiếp.
“Đằng Tuấn bay đến Paris rồi, cậu ta bảo ngày mai có buổi trình diễn
bộ sưu tập thời trang mùa xuân của cậu ta, bảo nhất định phải tới tham
dự, cho nên không chờ em về được. Cậu ấy còn bảo ngày mai sẽ thông báo
bắt em phải sang bên đó chúc mừng cậu ta, nếu không cậu ta sẽ bãi công
ngay lập tức.” Nguyên Húc cười nói.
Tôi cũng cười: “Thật không? Anh ấy nói như vậy à? Vậy anh thay em nói với anh ấy, anh ấy thà về đó ôm người đẹp nước Pháp trong tay cũng
không đến đón em, vì vậy em sẽ không tới chúc mừng anh ấy đâu. Không cần anh ấy phải bãi công, em cho anh ấy nghỉ hẳn một năm, bất chỉ là đừng
hòng lĩnh lương.”
“Ồ, chắc anh ta sẽ điên đến mức giậm chân bùm bụp mất.”
“Nguyễn Linh thì sao?” Tôi hỏi, trong mấy người chúng tôi cô bé là ít tuổi nhất cho nên chúng tôi đều coi cô ấy như em út của mình.
“Nó nói mai có cuộc thi ở trường, nó phải quay về trường để thi. Nó
nói nếu lần này nó giành được học bổng thì sẽ mời chúng ta sang Pháp ăn
một bữa hoành tráng, nhưng mỗi người chúng ta đều phải tặng nó một món
quà, còn phải để tự tay nó chọn.”
Tôi cười gật đầu: “Nó càng ngày càng khôn lỏi.”
Trước đây tôi đã từng đồng ý với họ, lúc nào không có nhiệm vụ gì thì có thể để bọn họ tự do chăm lo cho cuộc sống của mình. Vậy là, Đằng
Tuấn chọn công việc thiết kế thời trang, Nguyễn Linh muốn học tiếp,
Nguyên Húc thì mở một nhà hàng Hàn Quốc… Nhìn bề ngoài, họ trừ xinh đẹp
hơn một chút thì cũng chẳng khác gì so với người bình thường. Tôi hiểu
rõ, thực ra trên đời này, ai cũng muốn có một cuộc sống bình thường như
bao người.
Công việc của một sát thủ quá nặng nề, chúng tôi cũng cần những hoạt động khác để điều hòa chính mình.
Nhưng cũng có một ngoại lệ đó chính là Thiện Nhược Băng. Anh ta bảo:
“Anh không nghĩ được ngoài công việc giết người thì anh còn có thể làm
gì và muốn làm gì”.
Tôi đành phải sắp xếp anh ta ở bên cạn để bảo vệ Vũ. Anh ta tuy lúc
nào cũng im lặng kiệm lời nhưng làm việc thì cực kì ổn thỏa. Có anh ta ở đây cũng khiến tôi yên tâm hơn không ít. Dù sao từ ngày Xích Vũ lớn
mạnh kẻ thù của chúng tôi cũng không phải là ít.
“Ngưng Tịch, về thẳng Thành Bảo à?” Nguyên Húc hỏi.
“Không, chúng ta tới Tổng ĐƯờng đi.”
“Sao? Em không yên tâm à?”
“Không phải. Em biết bọn họ chẳng dám làm gì Vũ đâu. Muộn n