XtGem Forum catalog
Dạ Ngưng Tịch

Dạ Ngưng Tịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324490

Bình chọn: 10.00/10/449 lượt.

tôi cũng không hề rớt một giọ nước mắt.

Sau khi mưa gió lắng xuống, người kế thừa tiếp theo Hiên Viên gia là

anh trai tôi Hiên Viên Ngưng Vũ. Còn tôi từ khi bị đưa đến ” đảo Tái

Sinh” đó mới là lúc cơn ác mộng của tôi bắt đầu…

Không có gì kì lạ cả, anh trai tôi mới là con trưởng của Hiên Viên

gia, còn tôi chẳng qua chỉ là con gái riêng của cha tôi mà thôi, sự tồn

tại của tôi với Hiên Viên gia có cũng được mà không cũng được, không ai

lưu tâm đến sống chết của tôi, trừ Vũ – anh trai tôi ra.

Xích Vũ bây giờ đã không còn yếu đuối bất kham như trước nữa. Chỉ vài năm nó đã phát triển nhanh chóng, khống chế được cả giới xã hội đen ở

Hà Lan, hơn nữa còn đang không ngừng mở rộng tầm ảnh hưởng. Bàn tay của

nó đã chạm tới phạm vi của xã hội đen Âu Mỹ, từng bước ngầm chiếm đất

của các băng đảng người Hoa khác. Nhưng ngần đó cũng chẳng tính là gì,

mục tiêu cuối cùng của chúng tôi là Châu Á. Quay về giới xã hội đen châu Âu là ước mơ mấy đời của những người lãnh đạo Xích Vũ trước đây. Vũ là

người thừa kế Hiên Viên gia, việc này anh không thể đổ trách nhiệm cho

người khác.

Mọi người đều nói, vực Xích Vũ dậy đúng là một kỳ tích. Nhưng người

tạo ra kì tích này lại không phải người thừa kế Hiên Viên gia – Hiên

Viên Ngưng Vũ. Mà là tôi, đứa em gái cùng cha khác mẹ của anh, Hiên Viên Ngưng Tịch.

Bởi vì sau khi tôi trở về với Xích Vũ, thực lực của nó không ngừng phát triển.

Với những lời này tôi không cho là đúng. Người ngoài chẳng ai hiểu

được Vũ, ai cũng cảm thấy anh là người yếu đuối giống cha tôi.

Tôi chỉ có thể nói niềm yêu thích của Vũ chưa bao giờ đặt vào Xích Vũ cả, tài năng buôn bán của anh khó có ai sánh bằng. Tập đoàn Xích Vũ là

do một tay anh lập nên, đó cũng là nguồn kinh phí hoạt động chủ yếu của

tổ chức. Không có tập đoàn ủng hộ, thì sẽ không có Xích Vũ của hôm nay.

Một đen một trắng, chúng tôi phối hợp may một chiếc áo tiên không lộ

đường chỉ, bất quá, việc này người ngoài không ai biết được.

Chỉ có một điều, người ngoài không hề nói sai. Tôi là nhân vật thứ

hai sau Hiên Viên Vô Cực khiến người lãnh đạo các bặng đảng khác nghe

tên đã sợ mất mật. Đó là bởi vì lúc tôi một tay vực dậy Xích Vũ thì cũng đã sáng lập ra Ảnh Đường nơi tạp hợp các sát thủ hàng đầu, cái tên

khiến đầu rồng của các bang phái ăn không ngon ngủ không yên.

Ảnh Đường với Xích Vũ mà nói là một sự tồn tại đặc biệt. Bề ngoài thì nó thuộc về Xích Vũ, nhưng trên thực tế nó chỉ nghe theo sự điều khiển

của duy nhất một người, đó là tôi. Bởi vì, trừ tôi và Vũ ra, không có ai biết rõ thực tế Ảnh Đường có bao nhiêu người và đó là những ai. Trong

mắt người ngoài, thậm chí là những người bên trong Xích Vũ, Ảnh Đường

chỉ là một cái tên mơ hồ. Họ biết rõ, tên của những sát thủ Ảnh Đường

chỉ là biệt hiệu.

Phải tuyệt đối giữ bí mất về thân phận của mình đó là điều kiện đầu

tiên khi tôi mời họ vào Xích Vũ. Tất nhiên, tôi cũng cam đoan với họ

quyết sẽ không can thiệp vào cuộc sống sau này của họ, họ có thể làm tất cả những chuyện mà mình thích, Xích Vũ sẽ toàn lực ủng hộ về mặt vật

chất, tiền lương hàng năm của họ cũng rất lớn. Chỉ là, khi Xích Vũ cần

tới họ thì nhất định họ phải xuất hiện ngay lập tức.

Và những người đó chính là những người được huấn luyện cùng tôi trên “Đảo Tái Sinh” năm đó.

Nguyên Húc, Thiện Nhược Băng, Đằng Tuấn, Nguyễn Linh.

Tôi không biết năm đó đám trẻ con bị đưa tới đảo Tái Sinh rốt cục có bao nhiêu đứa.

Nhưng những người còn sống sót chỉ có năm đứa chúng tôi, hơn nữa tất cả đều là người châu Á.

Với việc này, Đằng Tuấn từng nghiền ngẫm nói “Xem ra khả năng chịu khổ của người châu Á chúng ta là mạnh nhất trên thế giới.”

Tuy rằng chỉ là một câu nói đùa, nhưng cũng có đạo lý của nó.

Đám trẻ con trên đảo Tái Sinh, quốc tịch nào cũng đó, có nam cũng có

nữ. Đứa nào cũng có một tài năng thiên bẩm trong một phương diện hoặc

thể lực hoặc võ thuật, đều là bị lừa tới hoặc bị bắt cóc tới. Bị người

nhà đưa tới đó chắc chỉ có tôi là một.

Trong đám trẻ con đó, trẻ con châu Á thể lực không phải là tốt nhất,

nhưng sự chịu đựng thì lại khỏe nhất. Thực ra mà nói muốn sinh tồn được ở một nơi khắc nghiệt như thế, sự chịu đựng quan trọng hơn nhiều so với

thể lực.

Tôi đã thấy không ít những đứa trẻ tố chất sức khỏe rất tốt, chỉ là

vì không chịu nổi sự huấn luyện và đày đọa của đám người đó mà tinh thần bất thường.

Người sống sót được chẳng những phải có nhiều tài nghệ mà tố chất tâm lý cũng phải mạnh mẽ hơn nhiều so với người thường.

Năm người chúng tôi tuy rằng đều là người châu Á nhưng lại đến từ những đất nước khác nhau.

Nguyên Húc đến từ Triều Tiên, Nguyễn Linh là người Việt Nam, quê của

Đằng Tuấn là Đài Loan. Còn Thiện Nhược Băng lại được sinh ra ở Nhật Bản, cậu ta là con lai, mẹ là người Nhật Bản, cha lại là người Trung Quốc.

Còn tôi, là một Hoa kiều đích thực, có quốc tịch Hà Lan, nhưng lại chỉ có một dòng máu duy nhất của người châu Á.

Chúng tôi hợp tác cùng nhau đã hơn bốn năm, sự phối hợp của chúng tôi vô cùng ăn khớp.

Ở Xích Vũ, thân phận của tôi là Đường chủ của Ảnh Đường. Công việc

của