XtGem Forum catalog
Dạ Ngưng Tịch

Dạ Ngưng Tịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326424

Bình chọn: 7.00/10/642 lượt.

đầu thôi…”

Rất nhanh đã bị hắn ôm vào phòng ngủ rộng rãi hoa lệ…

Xem ra, chủ nhân của căn phòng này rất thích màu xanh và trắng

Nội thất trong phòng đều lấy tông màu xanh và trắng làm chủ đạo, màu

xanh thanh nhã, màu trắng óng ánh trong suốt, ưu nhã mà không mất đi vẻ

quý phái, lãng mạn mà không kém thần bí

Đó là một sự hoa mỹ từ sâu bên trong nhưng không quá xa hoa tráng lệ…

Người đàn ông chậm rãi đến gần, chìa tay đưa tôi một ly rượu vang,

tôi yên lặng đón lấy, hắn xoay người ngồi xuống chiếc ghế màu hoa lan

dựng bên cạnh giường, một tay cầm ly rượu, ugn dung nhìn tôi…

“Em hôm nay xem ra có chút cứng ngắc, chắc không phải do sợ hãi chứ…” Người đàn ông trêu chọc

Sợ hãi? Tôi khẽ lắc đầu, không phải tôi sợ hãi, chỉ là nghĩ đến việc

sau khi trở về đối diện với Vũ như thế nào thì tâm trạng lại ảm đạm

Cả đêm không về, bất cứ ai cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra…

Còn người đàn ông trước mặt này tuy không giống Hoàn Tư Dạ không thể

kiềm chế nhưng muốn hắn không lưu lại dấu vết hoan ái trên người tôi, có lẽ là không thể…

Giơ lên tay nhấm nháp chất lỏng ẩm ướt trong ly…

Hành động vô thức này lại khiến người đàn ông bên cạnh có chút không

vui, lên tiếng nhắc nhở “Đừng uống quá nhiều, tôi không thích đàn bà ở

dưới thân mình không có phản ứng gì…”

Nghe vậy, tôi cong môi cười một cái, “Tửu lượng của tôi khá lắm…”

Hai tròng mắt xanh lam thâm thúy của hắn lộ ra sự u ám, bờ môi cười

nhạt như hoa trong đêm, nổi lên một tia sáng quyến rũ, bàn tay cũng lạnh buốt…

“Tới đây…” Hắn đặt ly rượu xuống, thấp giọng ra lệnh

Tôi nhìn hắn một cái, đứng lên đặt ly rượu trong tay sang một bên, ngoan ngoãn tiến lại…

Người đàn ông giơ tay kéo tôi vào lồng ngực, ôm chặt trong lòng, hơi

thở ấm nóng lập tức bao vây cơ thể nhỏ bé yếu ớt của tôi, tay hắn nắm

lấy tay tôi, áp chặt bờ eo tôi, thở dài nói “Sao em vẫn cứ gầy như vậy…”

Chưa kịp chờ tôi phản ứng, hắn đã mở miệng ngậm lấy vành tai trắng trẻo của tôi…

Đèn trong phòng mờ nhạt dịu dàng, hoa anh túc trong lọ vũ mị mê hoặc…

Tôi hơi nghiêng mặt đi nghĩ tới bốn năm trước, lúc tôi rời khỏi phòng của Truyền Chi trở về nhà, ánh mắt đau đớn của Vũ khi nhìn tôi, lòng

tôi từng trận đau xót…

Vũ…

Cùng đêm đó, cùng dưới bầu trời đầy sao, có một người cũng cả đêm không ngủ…

“Minh chủ?.” Na La lén quan sát khuôn mặt nhìn nghiêng lạnh như băng, không ckìm nổi nỗi lo lắng trong lòng gọi khẽ

“Nhìn thấy rõ chứ?” Nửa ngày sau người đàn ông trầm giọng đặt câu

hỏi, là chưa hết hy vọng hay là không muốn thừa nhận đáp án đó?

“…” Cô khẽ hít sâu một hơi nói “Nhìn rất rõ, là cô ấy…”

“Ra ngoài!” Ánh mắt người đàn ông đen sâu thẳm, u ám sâu thẳm, mưa rền gió dữ nổi lên, sấm vang chớp giật sắp tới

Đáy lòng Na La đột nhiên trở lên lạnh lẽo, “Minh chủ…”

“Cút!” Người đàn ông mạnh tay bóp nát ly rượu, màu đỏ chảy ra cả bàn tay, nhìn mà ghê rợn…

“Vâng…” Cô không dám liều lĩnh, đặc biệt là lúc người đàn ông này vì

cô gái đó mà phẫn nộ, na la biết rõ, hắn giờ phút này là nguy hiểm nhất…

Ra khỏi phòng nhưng không dám đi quá xa, đành phải đứng ở ngoài cửa,

cô biết chắc đêm nay đối với người đàn ông trong phòng gian nan đến mức

nào…

Nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng bất thường, đôi mắt vô vị kì lạ, một nụ

cười khổ chợt tràn lên khóe miệng cô, hai người này rõ ràng xứng đôi như vậy, vì sao phải khiến nhau người đầy thương tích mới cam tâm…

Chẳng lẽ hận thù còn quan trọng hơn cả tình yêu ư? Cô thật không hiểu…

Nhưng cô biết rõ, yêu cũng được, hận cũng được, bọn họ có thế giới

của bọn họ, đó là một thế giới mà người khác không thể nào bước chân

vào…

Giống như đêm trời đầy pháo hoa đó, trong khoảnh khắc đất trời bừng

sángcô thấy họ trần trụi ôm nhau, bọn họ là nguyên thủy, mãnh liệt, quên đi tất cả, điên cuồng, thống khổ, tuyệt vọng…

Haiz, cô khẽ thở dài một hơi… Rốt cuộc hai người này là duyên hay nghiệt đây?

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra rất mạnh,

người đàn ông lạnh lùng bước ra, trong đêm tối hắn giống như một con thú dữ chưa được thuần hóa, hai tròng mắt đẹp hiện lên vẻ máu lạnh vô tình…

“Minh chủ?” cô ngờ vực mở miệng

“Biệt thự ở đâu?” Giọng nói của hắn cơ hồ khiến không khí… kết thành băng…

****…

“Em có phần không tập trung…” Người đàn ông phía sau hơi bất mãn, áp

sát mặt vào mái tóc dài của tôi, hôn xuống cổ nụ hôn đầu tiên…

“Đang nghĩ gì thế?” Đầu lưỡi linh hoạt không ngừng khiêu khích, chầm

chậm, cọ sát, dọc theo làn da mịn màng ở cổ xuống tới vành tai…

“Không nghĩ gì cả.” Tôi hơi nheo hai mắt, dịu dàng dựa sát vào lòng hắn, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm…

“Thật không?” Ngón tay thon dài tinh tế chậm rãi tháo mở cúc áo, áo

sơmi màu trắng bị hắn kéo xuống từng chút từng chút, da thịt trắng trẻo

càng lúc càng lộ ra, đầu lưỡi chuyển động dọc theo làn da mịn màng từ

vai xuống phía dưới

Truyền Chi hắn không giống Hoàn Tư Dạ thô bạo mãnh liệt như cuồng

phong vũ bão, hắn thích va chạm với người ta từng chút từng chút một,

dần dần làm tan rã ý chí của bạn, khiến bạn hoàn toàn sa vào xoáy nước

ôn nhu của hắn, cùng trầm luân với dục