
nói “Vũ, anh không tin em sao? Em đã từng thất hứa với
anh bao giờ chưa?”
“Ngưng Tịch, xin lỗi, anh…” Ah không biết phải tiếp ục thế nào, trong đôi mắt trong trẻo tràn đầy hối hận
“Em hứa với anh sẽ không có chuyện gì đâu, chờ em về…”Tôi kéo tay Vũ, xoa lên gò má mình, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ, ánh mắt chưa bao giờ
kiên định như thế…
Vũ nhìn thấy ánh mắt kiên định đó của tôi, khẽ gật đầu…
Tôi đúng thời gian đã hẹn trước đến biệt thự bờ biển của Truyền Chi,
hắn đang nằm dưới chiếc ô lớn ngoài vườn hoa, nhàn nhã hưởng thụ bữa
tối…
Nhìn thấy tôi, tao nhã dùng khăn ăn lau sạch khóe môi rồi chậm rãi đứng lên, bước tới
“Ăn tối chưa? Bít tết Pháp, chín hai phần ba, hương vị vừa chín tới
rất ngon, muốn thử một chút không…” Nụ cười của hắn vẫn tươi sáng mê
người như cũ
Tôi nhìn vào bàn ăn xinh đẹp, đám thịt bò đó vẫn còn máu, lắc lắc đầu “Không cần, tôi không ăn thịt sống…” Sau khi từ đảo Tái sinh trở về,
tôi chưa từng ăn thịt sống…
Khóe miệng hắn tràn ra nét cười, tiếc hận nói “Vậy thì tiếc quá, quả thực rất ngon…”
Tôi ngồi xuống đối diện hắn, hắn ra hiệu cho người làm mang lên cho tôi một tách trà nóng
“Hôm nay sao lại đến thăm tôi…” Hắn vừa tao nhã ăn cơm, vừa bày ra nụ cười biết rồi mà còn giả vờ hỏi…
“Truyền tiên sinh có lẽ đã đoán được nguyên nhân rồi…” Tôi đơn giản đi thẳng vào vấn đề
“Không biết rõ lắm, nói một chút xem nào…” Bàn tay với lấy li rượu
trên bàn, chất lỏng màu đỏ sậm ánh lên một luồng sáng màu hổ phách, khẽ
cúi đầu, ngửi qua mùi rượu, sau đó mới tinh tế nhấp một ngụm…
Porto 82 năm, người đàn ông này cũng thật biết cách hưởng thụ…
Tôi khẽ mỉm cười, nói ra lời khác một trời một vực so với suy nghĩ của hắn.
“Không biết dân Mỹ phản ứng thế nào với việc buôn lậu heroin? Truyền tiên sinh ở nước Mỹ đã lâu, nhất định hiểu rất rõ…”
Động tác của hắn hơi chậm lại, đôi mắt màu xanh thẳm chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo…
Nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, cười nói “Sao lại hỏi cái này?”
“Tôi đang lo lắng thay ngài thôi…” Vẻ thất thường ban nãy chỉ tồn tại trong vài giây nhưng tôi vẫn nhìn thấy, xem ra dự đoán của tôi khá
chính xác…
“Ồ? Sao lại nói thế?” Biết rồi mà còn hỏi…
Khả năng đóng kịch này, xem ra tôi chỉ có thể nhận thứ hai, hắn mới là thứ nhất…
Tôi nâng chén trà lên, tao nhã nhấp một ngụm chậm rãi nói
“Người dân Mỹ với việc buôn lậu heroin căm thù đến tận xương tuỷ, cho nên giới xã hội đen ở Mỹ chỉ có thể giết người, phóng hỏa, buôn lậu, cờ bạc chứ tuyệt đối không thể nhúng tay vào heroin… nếu không sẽ khiến
dân chúng vô cùng căm ghét…”
“Đúng vậy, nhưng chuyện này thì liên quan gì?” hắn nhướn mày, vẻ mặt vô tội nhìn tôi
Anh vẫn còn muốn tiếp tục giả vờ! Tôi nghĩ thầm trong lòng…
“Truyền tiên sinh, chuyện kinh doanh mấy năm nay của Gambino chắc hẳn ngài rõ hơn tôi nhiều… Nếu tôi không lầm, trong gia tộc của ngài đến
nay vẫn có người tham gia vào giới chính trị…”
Carlo Gambino chính là một thiên tài chính trị đầy thủ đoạn, ông ta
rất am hiểu về chính trị và luật pháp, thường lợi dụng áp lực của dư
luận ép đối thủ vào chỗ chết, giết người mà không cần dùng súng…
Còn Truyền Chi, kế thừa được truyền thống “tốt đẹp” này của ông ta,
tuy bản thân không tham gia vào giới chính trị, nhưng lại sắp xếp một
vài người thân cận nằm trong võ đài chính trị của New York…
“Ngưng Tịch, muốn nói gì thì nói thẳng ra đi.” Cuối cùng hắn cũng
buông dao nĩa xuống, hơi ngả người về phía sau, đôi mắt xanh thẳm nhìn
tôi chằm chằm…
Cuối cùng không cần phải đi lòng vòng nữa rồi, nói chuyện với người này thật là mệt mỏi!
“Vậy tha thứ cho tôi nói thẳng, Gambino là gia tộc để ý đến dư luận
xã hội nhất cho nên món tiền mà ngài kiếm được không thể đưa ra ngoài
ánh sáng, không thể dùng chính sự nghiệp của gia tộc mình tẩy trắng,
cũng không thể tồn tại trong nước Mỹ, cho nên ngài luôn mong muốn có thể ở nước ngoài tìm được một công ty đáng tin cậy trên thị trường có thể
rửa tiền cho Gambino, có điều thật đáng tiếc ngài vẫn chưa tìm được
người thích hợp…”
“Cô ngay cả điều này cũng biết?” Một tay chống lên chiếc cằm xinh đẹp của mình, trong đôi mắt u tối hiện lên một tia ngạc nhiên
Tôi nghe xong chỉ cười nhạt, chậm rãi đặt chén trà xuống “‘Ảnh đường’ của Xích vũ, không phải chỉ biết giết người…”
Nghe vậy, hắn nhếch môi cười lạnh, ý cười rõ ràng chưa chạm vào đáy mắt, có chút rét buốt “Ngưng Tịch, cô đang điều tra tôi…”
Là khẳng định, không phải nghi vấn…
Tôi nhìn vào đôi mắt xanh như được tẩy sạch của hắn, không hề e ngại, cười nhạt “Giống nhau thôi, Truyền tiên sinh không phải cũng đang điều
tra tôi sao?”
Ánh mắt hắn trong phút chốc trở lên lạnh thấu xương, lạnh như băng
giá, “Tôi nên nói cô dũng cảm hay là không biết trời cao đất rộng đây…”
Tôi cười lắc lắc đầu, không sợ chết châm chọc “Tôi càng hy vọng ngài
khen tôi thông minh… Có thể nghe hết những điều tôi muốn nói không?”
Hắn làm động tác tay xin mời, rồi lại nhấc ly rượu lên…
“Xích vũ có thể rửa tiền cho ngài, hơn nữa không cần trả công…” Vũ,
xin lỗi, phải kéo tập đoàn vào vũng bùn rồi, nhưng không còn cách nào
khác cả…
“Ồ