Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324262

Bình chọn: 8.00/10/426 lượt.

lại thành phố S chơi, lập tức

về nhà với Phong Trác Luân, Tư Không cảnh và Phong Hạ lái xe đưa ba mẹ

anh về khách sạn.

“Bác Trai, bác gái, ba con là như vậy, nếu như

lời nói của ông ấy khiến hai người không thoải mái, hai người cũng không nên để ý.” Tư Không Cảnh đi xuống nhà để xe dưới đất, cô đứng ở cửa

chờ, khẽ nói lời xin lỗi với ba mẹ Tư Không Cảnh.

Mẹ Tư Không

nghe xong, nhìn cô. “Chút lời nói này của ba mẹ con, thực ra về tình thì có thể vỏ qua. Năm đó, bọn ta đối với con, đúng là có chút khắc

nghiệt.”

Cô ngẩn ra, ngẩng đầu lên.

“Mấy năm nay, bác có

nghĩ qua, năm năm này Tiểu Cảnh không có về nhà, cũng rất ít khi gọi về, nguyên nhân là gì.” Khuôn mặt của mẹ Tư Không mang theo một chút cười

khổ. “Tư nhỏ bọn ta luôn hi vọng vào nó, nó cũng không nguyện ý làm

những điều đó cho bọn ta, nhưng bây giờ nghĩ lại, mỗi lần nó tự chọn một con đường, luôn có thể đi rất tốt.”

“Năm năm trước, vì thân phận và một số nhân tố khác, bọn ta cự tuyệt con, hi vọng nó và con tách

nhau ra, nhưng nó lại dùng năm năm cách xa này để tỏ rõ ý định của mình, bọn ta không có cách nào làm như không thấy.”

Mẹ anh thở dài,

đưa tay vỗ bả vai cô, giọng nói nhẹ nhàng. “Bọn ta già rồi, ba mẹ con

cũng đau lòng rất nhiều vì con, bọn ta cũng hi vọng Tiểu Cảnh có thể vui vẻ.”

Cô có thể cảm thấy, trong giọng nói của mẹ anh, hàm chứa một tia thoải mái và bao dung.

Đáng thương lòng ba mẹ trong thiên hạ, dù cho cố chấp , phản đối kịch liệt,

nhưng sau đó đều nghĩ đến, đây nếu là người con gái trong lòng con trai

mình, cũng chỉ có thể tiếp nhận.

“Bác và ba Tư Không, cũng sẽ thử hiểu rõ con hơn một chút, gần đây bọn ta thường đến thành phố S khai

giảng hội nghiên cứu.” Mẹ Tư Không cười. “Bọn ta cũng coi là lạc hâu hơn ba mẹ con rồi, cũng nên thay đổi suy nghĩ một chút.”

Đáy lòng cô cảm kích hồi lâu, cũng cười. “Nhất định con và Tư Không sẽ ở bên cạnh

bác trai bác gái, con cũng muốn cho hai người biết con có thể làm thật

tốt vì anh ấy.”



Sau khi đưa ba mẹ Tư Không Cảnh về, hai người lái xe đến căn hộ của Tư Không Cảnh.

Trở về căn hộ, cô lười biếng nằm trên ghế salon, để anh xoa bóp bả vai

mình. “Cửa ải này, coi như qua sao? Có phải quá nhanh không…”



cảm giác có chút thiếu hụt cảm giác chân thật, dù sai ba mẹ anh từng

khiến cô cảm giác mình không vào được nhà anh, nhưng trong bữa ăn hôm

nay, trời đất lại giống như bị đảo lộn.

Thủ pháp của anh thành

thạo, khiến cô vô cùng thoải mái. “Không vui, dù sao ba mẹ anh cũng là

Học sĩ, luôn đối diện với môi trường bảo thủ, sao có thể địch nổi ba

em?”

“Mẹ em và anh trở giúp cũng không kém?” Cô liếc mắt, bỗng

nhiên nghiêng người, nhìn vào mắt anh. “Tư Không, thật ra thì… em cảm

thấy, mẹ anh không giống tưởng tượng trước kia của em.”

Anh nhìn cô, ý báo cô nói tiếp.

“Cho nên, hôm nay, sau khi gặp lại, em nghĩ đến năm năm nay anh chưa từng về nhà, cảm thấy áy náy với họ…” Cô đảo mắt,khẽ thở dài. “Ba mẹ anh lớn

tuổi, bất kể thế nào cũng hi vọng được nhìn thấy con của mình.”

Anh nhìn gương mặt mang theo cảm giác tội lỗi của cô, véo mũi cô. “Anh hiểu ý của em, nhưng không có phần bất hiếu này, có thể hiện tại cũng không

nhanh chóng được hai người họ đồng ý nhanh như vậy, mà phần bất hiếu

này, anh sẽ dùng những người tiếp đó đền lại, hoặc là…”

“Cũng có

thể để cho con trai của chúng ta đền bù.” Anh nhẹ nhàng nhíu mày. “Em

biết không, không có trưởng bối nào không thích đời thứ ba.”

Cô tự nhiên biết anh đang an ủi mình, trong nháy mắt lại dâng lên một chút buồn bã, đưa tay ôm lấy hông anh, lẳng lặng nhìn anh.

Anh đột nhiên cúi đầu, nói nhỏ vào tai cô. “Anh đi tắm trước, sau đó em đi tắm, thế nào?”

Nhỏ giọng nói vào tai, mà ý trong mắt anh, cô đã sớm thấy rõ, gương mặt đỏ lên, yếu ớt đáp một tiếng.



Sau khi anh tắm xong, nằm trên giường xem tivi hồi lâu, cửa phòng tắm mới được mở ra.

Đưa tay lấy hộp điều khiển tivi, anh nghiêng đầu, lơ đãng nhìn cô, tầm mắt lại bị cố định.

Mặt của co càng thêm đỏ, đi lên một bước, có gắng kéo chiếc váy ngắn cũn xuống một chút.

“Em mua lúc nào vậy?” Lúc cô đi đến mép giường, anh tự tay lôi cô lên, để cho cô ngồi ở bụng mình.

Cô nhìn vào ánh mắt rực lửa của anh,dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe

trả lời. “Thừa dịp em dọn hành lý, Niếp Lâm đã lén nhét vào…”

Chưa bao giờ Tư Không Cảnh lại có thể cảm kích người bạn tốt- Niếp Lâm, của mình như vậy.

Anh nhìn cô mặc chiếc váy ren màu đen và chiếc áo mỏng manh hấp dẫn, khàn giọng nói. “Anh rất thích.”

Thích đến mức hận không thể nuốt cô vào bụng, ăn sạch cô từ trong ra ngoài mười mấy lần.

Cô không dám nhìn anh, cảm thấy cả người anh ngồi dậy, tay đặt lên áo ngực mình, gần như là dùng cách xé rách, kéo áo ngực cô vừa mặc vào xuống.

“Hôm nay, quá muộn để em có thể lùi bước…” Anh hôn lên phần tuyết trắng của cô, nói.

Môi cô không nén được, phát ra tiếng thở dốc.

Anh vẫn tiếp tục hôn, vừa đưa tay nhẹ nhàng xoa. “Hơn nữa, có thể em sẽ bị thương.”

Cô đã vì lời nói và động tác của anh mà động tình, mông hướng về sau,

chuyển đến vị trí cứng rắn nóng bỏng của anh, run tay, cởi quầ


Old school Easter eggs.