Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325334

Bình chọn: 9.5.00/10/533 lượt.

nh lòng người của anh.

“Hơn nữa bộ phim ‘Thanh Sắc’ gần như hoàn thành rồi.” Anh ghé đầu lại gần

trán cô, nhẹ đụng vào, dùng khoảng cách gần nhất nhìn vào mắt

cô.

“Công việc hậu kỳ của bộ phim có thể từ chối, những

điều này cũng không quan trọng. Đối với anh mà nói, anh cho rằng hiện

tại anh đã có đủ thời gian, chăm sóc bố vợ anh.”

**

Lúc xe chạy tới sân bay Cao Hùng, đã có một số nhà báo nắm bắt được tin tức đứng trước cổng sân bay.

Mặt anh không chút thay đổi, sau khi xuống xe, lấp tức ôm cô vào trong ngực, dùng tốc độ nhanh nhất đi vào trong.

Dọc theo đường đi vào sân bay, đèn flash sau lưng nhanh chóng nhấp nháy,

bọn chó săn cũng điên cuồng chạy theo hai người, hơn nữa những người

bình thường hình như cũng nhận ra họ, cả sân bay tràn ngập âm thanh ồn

ào, la hét.

May mắn bước chân của anh rất nhanh, hiệu suất làm

việc của người trợ lý cũng cực cao, sau khi che mắt mọi người tiến vào,

liền bỏ lại đám chó săn và những người khác ở phía sau.

Cho đến khi lên máy bay, ngồi vào chỗ của mình, cô cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm một mảnh, tựa vào lưng ghế thở một hơi.

Nữ tiếp viên hàng không nhìn hai người bọn họ, biểu tình trên mặt vô cùng

mừng rỡ, hai mắt như phát sáng, vừa định đi về phía hai người kích động

nói gì đó, Tư Không Cảnh lập tức đưa tay, lễ phép ra hiệu với họ.

Nữ tiếp viên thấy vậy, cũng nghiêm chỉnh không quấy rầy, động tác nhanh chóng rót nước cho hai người, cầm hai cái chăn đưa lại.

“Cảm ơn.” Anh nhỏ giọng cảm ơn nữ tiếp viên, đặt gối đầu sau lưng Phong Hạ, lại dương rộng chăn ra, đắp lên người cô.

Nữ tiếp viên bên cạnh thấy vậy, liệu mạng nhịn để mình không nhảy lên trong máy bay.

“Những ký giả vừa nãy, đã chụp lại toàn bộ rồi…” Cô xoa huyệt thái dương, vẻ

mặt mệt mỏi. “Chờ tới lúc về thành phố S, đến bệnh viện, tỉnh hình có lẽ cũng sẽ giống như vừa rồi…”

Tình hình của ba cô hiện

giờ còn không rõ, cô đã thấy sứt đầu mẻ trán, còn phải suy nghĩ nên giải thích với mọi người chuyện vừa rồi hai người cùng xuất hiện thế nào.

Scandal, không, phải nói là tin tức chính xác đã nổ tung, bay đầy trời.

“Những điều này em không cần phải lo.” Anh chỉnh lại chăn trên người cô, đem

đầu cô dựa vào bả vai mình. “Anh sẽ xử lý, bây giờ em ngủ trước một

chút, đến nơi anh sẽ gọi em.”

Cô nhẹ ‘ừ’ một tiếng, tựa đầu vào bả vai anh, nhắm mắt lại.

Anh của năm năm trước, cũng không phải như vậy.

Ngày trước dù đụng phải chuyện lớn hơn nữa, anh cũng sẽ không bao giờ giải

thích với cô, cô biết anh cũng không phải không muốn nói với cô, mà là

do sự kiêu ngạo của mình khiến anh không thể nói rõ ràng mọi chuyện.

Nhưng đêm nay, anh lại nói với cô rất nhiều rất nhiều điều.

Để cô không phải lo lắng, anh phân tích nguyên nhân ba cô ngất xíu, giảm bớt lo lắng trong lòng cô.

Mỗi một chữ, từng câu nói, anh đều rất dụng tâm.

“Ngủ đi.” Anh nhẹ vuốt tóc cô.

Rạng sáng.

Hai người chạy tới bệnh viện mà Phong Trác Luân đang nằm theo lời của chú Đường, bốn giờ đã trôi qua.

Anh đưa cô đi thẳng lên tầng bốn bệnh viện, tới trước một phòng bệnh.

Cô lập tức tiến lên một bước, nhẹ mở cửa.

Trong phòng bệnh, Dung Tư Hàm ngồi bên cạnh giường bệnh nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức quay đầu lại.

“Mẹ.” Cô nhẹ bước nhanh tới. “Hiện tại ba thế nào rồi?”

“Tình hình đã ổn định rồi.” Dung Tư Hàm thấp giọng nói, nhẹ nắm lấy tay cô.

“Bác sĩ nói, là do đại não không được cấp đủ máu, may mắn không có gì

đáng ngại.”

Phong Trác Luân đang nằm trên giường bệnh giờ đây đã

không còn tỏ ra bộ dạng yêu nghiệt thường ngày, gương mặt có chút tái

nhợt.

Cô đứng bên canh giường bệnh nhìn ông, đột nhiên cảm thấy lỗ mũi có chút ê ẩm.

“Không sao, hiện tại cũng đừng lo lắng nữa, Hạ Hạ.”

Chú Đường đứng ở một bên nhướn mày. “Lúc trước chú gọi cho con, là cố ý làm quá lên thôi, chú chỉ cảm thấy ba con muốn gặp con, hơn nữa… tình hình

lúc đó rất đáng sợ, chú biết ba con hai mươi năm, chưa bao giờ nghe qua

thân thể ông ấy có gì khó chịu, ông ấy là yêu nghiệt ngàn năm đó, biết

không?”

Lời an ủi này quá kém, nhưng dù sao cũng khiến thần kinh căng thẳng của cô được thả lỏng hơn một chút.

“Đột nhiên về đây như vậy, có ảnh hưởng đến tiến độ quay phim không?” Dung

Tư Hàm nhìn cô, lại nhìn về phía sau cô. “Ai? Cậu nhóc lúc nãy đi theo

con là ai vậy?”

Cô nghe thấy thì ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh.

Cô cho là Tư Không Cảnh sẽ đi vào cùng cô, lại phát hiện ở cửa không có ai, cửa cũng được đóng lại.

“Vừa rồi, cậu ấy gọi cho mẹ.” Dung tư hàm khẽ giương môi. “Rất tỉnh táo hỏi

mẹ… hỏi mẹ tên cụ thể của bệnh viện, đi từ sân bay đến cô thì đường nào

là tiện nhất, số phòng bệnh, còn nói suy đoán của mình về tình hình của

ba con, để mẹ không nên quá lo lắng, cậu ấy nói sẽ nhanh chóng đưa con

trở về.”

“Con trai bây giờ, trong tình hình khẩn cấp, lại có tỉnh táo xử lý mọi chuyện như vậy, còn rất ít.”

Cô đứng tại chỗ, nghe được làm tim cô càng lúc càng mềm.

“Bộ dạng cũng thật đẹp trai.” Đường Thốc ở một bên sờ cắm, chen miệng vào. “Rất giống chú Đường của con năm đó.”

Cô cười ‘hì hì’ một tiếng, cầm tay Dung Tư Hàm


Old school Easter eggs.