XtGem Forum catalog
Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326131

Bình chọn: 7.00/10/613 lượt.

nh trai em.”

“May mắn có được ngày hôm

nay.” Diệp Thiên Tinh nhẹ cầm lấy tay cô. “Chị cảm thấy bỏ qua là chuyện đáng tiếc nhất, trong cuộc sống có thể hợp ý nhau, ở cùng với nhau quả

thật không dễ, cho nên, cảm ơn em, Hạ Hạ.”

Phong Hạ lắc đầu, trong đấu thoáng hiện lên một hình ảnh.

Hiện lên rất chậm, những hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu cô từ nơi sâu trong trí nhớ.

“Đúng rồi, Hạ Hạ, bây giờ em có bạn trai không?” Lúc này Diệp Thiên Tinh cười lên. “Trên ti vi, thường thấy em có scandal với nghệ sĩ nam rất nổi

tiếng hiện nay, Lâu Dịch.”

“Không phải, đó là bạn thân của em.”

Cô dí dỏm le lưỡi. “Hiện tại, em bận rộn cả ngày, thời gian để ngủ cũng

không có, thời gian đâu để nói chuyện yêu đương… đúng rồi, chị và anh

hai chuẩn bị hưởng tuần trăng mật ở đâu?”

Diệp Thiên Tinh nghe vậy, mặt đỏ lên. “Chọn rất nhiều nơi, cuối cùng anh em nói muốn đi Florence.”

Cô nghe được thì ngẩn ra, hồi lâu sau mới nói. “Ừ, nơi đó rất tốt, chờ tới lúc trước khi hai người chuẩn bị đi, em sẽ đề cử cho hai người những

địa điểm du lịch tại đó.”

“Được.” Diệp Thiên Tinh gật đầu cười. “Sông Amaud có phải rất đẹp không?”

“…Vâng.” Cô dừng một chút, trong mắt có một chút cảm xúc mơ hồ không rõ. “Ở nơi

đó còn có chuyện xưa rất hay… anh em nhất định sẽ kể với chị.”



Hôn lễ chính thức bắt đầu, hội trường được bố trí tinh xảo, cũng không mất

đi chút ấm áp, Phong hạ ngồi cạnh bàn, quay đầu nhìn Phong Dịch và Diệp

Thiên Tinh đang ở trên bục đổi nhẫn, trên miệng vẫn mang theo nụ cười.

“Con gái à.”

Trong tiếng nhạc, Phong Trác Luân ngồi bên trái đưa tay vỗ bả vai cô.

“Vâng?” Cô nghiêng đầu.

“Lúc ba và mẹ con kết hôn, còn hoàng tráng hơn thế này nhiều.” Phong Trác

Luân nhướn mày. “Đừng nhìn dáng vẻ kiên cường của mẹ con, lúc tiến hành

nghi thức trong hôn lễ, bà ấy còn khóc trôi hết phấn trang điểm.”

Cô cười khúc khích, ra hiệu ‘xuỵt’.

Đưa tay, chỉ ra phía sau ông. “Cẩn thận mẹ nghe được.”

“Con nhìn anh và chị Diệp Tử của con kìa.” Phong Trác Luân vỗ bả vai cô,

lười biếng nói: “Thật ra thì hai đứa nó có thể ở cùng nhau, không chỉ vì tình cảm của hai đưa, còn có rất nhiều nhân tố, nhưng thật ra thì nhiều nhân tố như vậy, kết quả cuối cùng, lại vẫn quyết định xuất phát từ

tình cảm của hai người.”

“Ba…” Cô lắc đầu. “Ba đừng khoe khoang tài văn chương như thế nữa, giống như đang bị líu lưỡi vậy.”

Phong Trác Luân nhìn cô cười cười, mặt mày vẫn còn thần thái phong lưu của

tuổi trẻ. “Thật ra thì ba con chỉ muốn nói với con, nếu con đi từ từ,

hiểu chậm, thật ra cũng không quan trọng, quan trọng là, con đang từ từ trải nghiệm, đi qua những con đường cậu ấy đã đi qua, nghĩ tới những

suy nghĩ lúc đó của cậu ấy, cho nên lúc kết thúc, đó mời chính là bắt

đầu.”

“Cho mình nhiều thời gian một chút, thật ra thì cũng không

có gì là không được, nếu như con có tín ngưỡng, như vậy bất kể có kinh

nghiệm gì, đều không thể thay đổi, ngược lại, theo thời gian, nó sẽ càng tăng lên, con hiểu không?”

Nếu như tín ngưỡng của con ở một người, như vậy không kể thời gian hay khoảng cách, bất kể con suy nghĩ nhiều mà quên mất.

Cuối cùng cậu ấy vẫn là tín ngưỡng của con.

Cô kinh ngạc nhìn Phong Trác Luân, một lát sau, liền cười. “Ba, đây là ba đang lo lắng con gái ba sau này không tìm được người chồng tốt sao?”

Phong Trác Luân nhìn gương mặt bình thản của cô, vẻ mặt mơ hồ lộ vẻ quật

cường, muốn nói lại thôi, một lát sau, còn không đừng đắn vỗ tay. “Dĩ

nhiên không lo lắng, chỉ là bây giờ con cố gắng được thành tựu, phân cao thấp với anh con, cho nên về phần tình cảm, cũng không được thua… Chỉ

là, con đừng nghĩ ba mẹ luôn hạnh phúc như vậy.”

Cô nghe được, không thể làm gì hơn, chỉ có thể cười, đầu vai nhích gần về phía ba mình.

**

Hai tháng sau, chính là buổi lễ trao giải Golden Melody Awards, tối hôm đó, Phong Hạ, Lâu Dịch và Trần Vi Vi cùng nhau xuất hiện, lúc bước lên thảm đỏ, đèn flash gần như không ngừng nháy.

Tiến vào trong hội trường, Phong Hạ mới ngồi vào vị trí, lập tức có người vỗ nhẹ bả vai cô.

Cô vừa nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên có chút quen thuộc.

“Phong Hạ.” Người phụ nữ trung niên cười với cô. “Còn nhận ra tôi không?”

Cô sửng sốt vài giây, đột nhiên nói: “Tổng giám đốc Vương?”

Nếu như cô không

nhận lầm người,… người này, ngày trước, lúc cô còn ở Top, Vương Kha là

tổng giám đốc công ty, đã từng giúp cô,, không đưa chuyện giữa cô và Tư

Không Cảnh ở Florence ra ngoài ánh sáng.

“Đúng rồi.” Vương Kha

gật đầu, khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận mỉm cười. “Chúc mừng cô, làm

này lại có thể được đề cử tới ba giải.”

“Cảm ơn tổng gián đốc Vương.” Cô cũng chân thành cười.

“Năm đó, lúc cô còn ở Top, tôi rất muốn nâng cô lên.” Vương Kha cười, ngồi

xuống bên cạnh cô. “Tôi dự cảm nhất định chính xác, đáng tiếc lúc đó hợp đồng của cô đúng lúc hết hạn, Live đã tới đoạt lấy cô. Lần này trong

buổi lễ trao giải Golden Melody Awards, tôi vừa đúng là ban giám khảo,

thật ra thì tôi còn không biết đó là bài hát của cô, nhưng vừa nghe

‘Chưa từng’, tối biết ngay bài hát đó là của cô.”

Cô yên lặng lắng n