
hà thì sẽ không
vào con hẻm ấy đâu!”
Cô tò mò nhìn chằm chằm vẻ mặt đăm chiêu của Trình
Trình, hỏi: “Sao vậy?”
“Theo như tớ biết, hiện nay “thợ săn” cũng muốn bắt
Mai Côi Chi Lang, bọn họ sao có thể để cậu nhanh chân đến trước được?”
Kỉ Trình Trình nguyên là quản lý công văn, tư liệu
của sở cảnh sát. Hiện nay cô đang tiến hành nghiên cứu về “thợ săn”. Cô nỗ lực
tìm tòi tư liệu về bọn họ rồi trở thành một nhân viên quản lý tài liệu. Có
điều, cô tiến hành nghiên cứu họ không phải là vì muốn được khen thưởng hay
thăng chức mà đơn giản chỉ là hứng thú với “thợ săn” mà thôi.
Căn cứ vào nghiên cứu của cô, “thợ săn” cũng giống
như sát thủ, công việc chính đều là giết người. Những người này nhận sự ủy thác
bí mật của khách hàng, sử dụng thủ pháp đi săn vô cùng đặc biệt. Bọn họ dễ dàng
kiếm được món tiền thưởng khổng lồ bởi hành động của họ đặc biệt hiệu quả và
hết sức bí mật.
Chỉ tiếc không ai tin vào lý luận này của cô, bao
gồm cả Đường Tâm Nhu.
Đường Tâm Nhu không nói gì mà chỉ lắc đầu: “Bây giờ
cậu vẫn còn nghiên cứu “thợ săn” à?”
Mỗi lần đề cập đến vấn đề này, hai mắt Kỉ Trình
Trình lại sáng lên: “Đúng vậy, tớ có thể xác định “thợ săn” có ít nhất là bốn
người. Bọn họ nhận ủy thác của khách hàng, những người này thường là những
chính khách, doanh nhân giàu có… Tuy rằng tài liệu không nhiều lắm nhưng tớ
chắc chắn sớm muộn cũng sẽ điều tra ra bọn họ thực chất là người như thế nào. Còn
nữa, để tránh bại lộ thân phận bọn họ nhất định sẽ dùng tên giả ví dụ như sói,
hổ, báo …”
“Nếu đúng là sói, hổ, báo thì xin hỏi, người thứ tư
là chó hay mèo?”
Kỉ Trình Trình lắc đầu: “Người thứ tư hành tung vô
cùng bí ẩn, tớ vẫn chưa tìm được tư liệu về hắn.”
Đường Tâm Nhu thật sự không muốn hắt nước lạnh vào
bạn tốt của mình. Cô thấy trí tưởng tượng Trình Trình hết sức phong phú. Căn cứ
vào tình hình thực tế, cô đang cân nhắc xem có nên đánh thức cô bạn ngây thơ
của mình hay không?
Nghiên cứu của Trình Trình không phải đã bị trả về
rồi sao? Những người kia căn bản không hề có trên đời này. Người săn lợn rừng,
săn thỏ thì còn được chứ không thể tin có người đem người khác làm con mồi để
kiếm tiền. Tốt nhất Trình Trình nên đi nghiên cứu tội phạm mắc bệnh tâm lý hoặc
phát lệnh truy nã. Phương pháp này tương đối hấp dẫn lại dễ dàng đạt được kinh
phí nghiên cứu, khẳng định cấp trên sẽ chấp nhận.
Từ cấp 2, cô và Trình Trình đã là bạn học tốt. Trình
Trình vừa thông minh, nhạy bén vừa ôn nhu, dịu dàng, xinh đẹp. Đúng là một nhân
tài ưu tú. Vừa tốt nghiệp, cô liền bỏ khoa thiết kế trang phục đang hot nhất
hiện nay mà đâm đầu vào cái ghế tư liệu viên bé nhỏ của sở cảnh sát địa phương.
Haiz, thật không hiểu vì sao cô lại muốn nhốt mình
trong căn phòng tư liệu bé tẹo. Nghiên cứu đã không được coi trọng lại còn phải
mang đôi mắt kính cũ rích để che đi gương mặt xinh đẹp. Trình Trình chính là
hoa khôi giảng đường có tiếng năm xưa. Dựa vào tài hoa và dung mạo của cô ấy,
nếu đến doanh nghiệp tư nhân khẳng định ngay lập tức được sếp yêu quý. Đáng
tiếc! Đáng tiếc! Trình Trình nhà ta không thích được thiên vị ưu ái, chỉ muốn
chọn ngành nghề nào ít gây chú ý nhất để dành thời gian nghiên cứu, học hỏi.
Kỉ Trình Trình cười: “Tớ không muốn dùng những đề
tài hấp dẫn này để tăng lương hay thăng chức. Nghiên cứu lần này không phải vì
danh lợi mà bởi vì cá nhân tớ yêu thích, hơn nữa – con mắt xinh đẹp sau gọng
kính đen lóe sáng, ngữ khí kiên định mà hồn nhiên – tớ tin ‘thợ săn’ tồn tại”.
Đường Tâm Nhu hiểu Trình Trình, đối với những chuyện
cô ấy cho là đúng thì bao giờ cũng hết sức kiên định. Nếu Trình Trình đã nói
như vậy, cô là bạn tốt đương nhiên muốn ủng hộ bạn.
“Hi vọng giả thiết của cậu sẽ được chứng thực. Thôi,
không nói nữa, mình phải về tòa soạn đây, nếu đi lâu quá nhất định sẽ bị phát
hiện.”
Kì thực, cô thừa dịp đi mua đồ hẹn Trình Trình ra
ngoài uống trà nói chuyện phiếm, nhưng mà ngoài nói chuyện phiếm cô còn có một
mục đích…
“Đúng rồi! Trình Trình.” Đường Tâm Nhu hai tay tạo
thành hình chữ thập, vẻ mặt cầu xin. “Cậu có thể cho tớ mượn tiền không, phí
sinh hoạt tháng này của tớ không đủ.”
Trình Trình hạ mi mắt: “Tớ biết ngay cậu hẹn tớ ra
đây không đơn thuần chỉ để nói chuyện phiếm mà.”
Đường Tâm Nhu xấu hổ cười:
“Đâu còn cách nào khác, làm trợ lí thiết kế lương
không cao, mà chi phí tiêu dùng ở Đài Bắc đắt đỏ muốn chết.”
“Đến giờ cậu vẫn không chịu cầu cứu gia đình sao?”
“Không cần đâu, tớ mà mở miệng thì nhất định mẹ tớ
lại uy hiếp, bắt tớ kết hôn, rồi vào khuôn khổ.”
Nhắc tới chuyện này, Đường Tâm Nhu cũng có nguyên
nhân của cô. Lúc cô ba tuổi, mẹ cô từng đưa cô đi xem tướng số. Thầy phán rằng
cô mệnh đào hoa dễ trêu chọc đàn ông, nên kết hôn sớm. Mẹ cô lo lắng không yên,
ngay khi cô vừa tròn mười tám tuổi đã liên tục tìm người làm mối, hy vọng cô
tìm được một người chồng tốt, hại cô vừa tốt nghiệp liền lập tức cuốn gói chạy
trốn đến Đài Bắc.
Bảo cô kết hôn? Đừng phá chí lớn chưa thực hiện của
cô chứ! Muốn cô một tay cầm nồi, một tay cầm bình sữa, sau lưng địu mộ