
i có đúng không?” Hai anh em đồng thanh đồng khí tung chưởng đạp xuống bàn
làm việc, khí thể kinh người khởi binh vấn tội.
Tu Lập Hành hai tay khoanh trước ngực, khi định thần nhàn nhướng mi dò xét một cái. “Ngay cả
các ngươi cũng biết rồi?”
“Hừ! Người đây là không biết tình báo Giang gia lợ hại
rồi…”
“Là chuyện không có tính thử thách sẽ không kích thích
nổi các ngươi, đúng không?”
“A, phải không?” Hai gương mặt giống nhau như đúc đồng
thời kiêu ngạo ngẩn lên 45 độ, muốn bao nhiêu nhuệ khí có bấy nhiêu nhuệ khí.
Tu Lập Hành không có ý kiến liếc hai người một cái, vô
cùng nể mặt không có đem bọn họ từ trên mây đạp xuống.
“Các ngươi đã lợi hại như vậy, chắc phải biết rõ bên
ngoài là người nào tung tin ta là GAY chứ?”
Lời này vừa nói ra, một đôi anh em vốn đang khí thế
hung hăng trong nháy mắt lúng túng nhìn nhau dò xét, lấm lét như kẻ làm chuyện
xấu bị bắt tại trận.
Oaaa—– Hắn làm sao biết được?
Mẹ kiếp! Nhất định là Tiểu Mân lỡ miệng.
“Cố ý để cho Tiểu Mân hiểu lầm ta là GAY? Rất hay
sao!” hừ hừ cười lakjnh, Tu Lập Hành âm sâm nhìn hai người, giọng nói lạnh đến
thấu xương. “ Có lẽ ta nên nói với Tiểu Mân, hai người các ngươi vốn có gian
tình cho nên mới dọn ra ngoài ở để không bị phát hiện.”
Lời vừa ra khỏi miệng, “Kỳ Nhạc huynh đệ” trong nháy
amwts lông tóc dựng đứng, ghê tởm ôm đầu điên cuồng quang quác quang quác la—-
“ Mẹ nó! Đủ âm hiểm! Gian tình? Gian tình? Ta muốn
nôn…Ta muốn nôn…Thật là buồn nôn chết được a!”
Giang Hâm Kỳ tại chổ kêu loạn không ngừng.
“Mẹ ngươi! Ngươi dút khoát nói bọn ta tự công tự thụ
luôn đi! Anh em có gian tình? Ác…” Chỉ là nghĩ đến cái loại hình ảnh đó thôi,
Giang Hâm Nhạc liền một hồi muốn xỉu, thiếu chút nữa là muốn càm dao tự kết
liễu.
“Như nhau! Như nhau!” Mặt lạnh, Tu Lập Hành nghe được
mình bị hiểu lầm là GAY—lại còn là từ miệng cô gái mình theo đuổi nghe được,
loại cảm giác đó không có hỏng nhất, chỉ có hỏng hơn và hỏng hơn.
Đang lúc song phương người một lời, ta một lời công
kích nhau, ý đồ tởm chết đối phương, đồng nghiệp A lại một bên ngẩn đầu ảo não
tức cảnh sinh tình—
“Ô người là GAY bị chê cười, nhưng đã là GAY biết tính
làm sao…” Đồng nghiệp A tài hoa xuất chúng, danh ngôn kinh điển trong “Ngọc bồ
đoàn” lần nữa bị lôi ra, chẳng qua lúc này đã được sử aaji vài chữ để chế nhạo
“Kỳ Nhạc huynh đệ”.
“ Khốn kiếp! Có tài như vậy sao không đăng kí đi thi
cấp quốc tees đi!” Giang Hâm Kỳ, Giang Hâm Nhạc hai người đồng thanh rống giận,
song song tặng cho đồng nghiệp A hai cước hung mãnh.
May mắn cho đồng nghiệp A động tác lanh lợi, tay chân
linh hoạt, kinh hiểm thoáng qua liền tránh được, ném một nụ hôn gió liền chạy
về địa bàn của mình, dù sao hắn chỉ là nhàn rỗi xen vào mà thôi, cũng không
phải người bị hại.
Về phần Tu Lập Hành sau khi thấy có người chính nghĩa
lên tiếng ủng hộ buồn bực trong lòng mới thoáng lắng xuống, hơn nữa bắt đầu rất
“ hiểu lấy đại nghĩa” lên tiếng hỏi. “ Ta rất kém sao?” Nghiêm mặt đạm thanh
hỏi thăm, thần sắc có chút yếu ớt hàn ý.
“Ác…Vậy cũng không phải.” Lương tâm lên tiếng, Giang
Hâm Kỳ không thể không nói thật.
“Điều kiện không tốt?” Tiếp tục lạnh lùng chất vấn.
“ Cũng không phải.” Giang Hâm Nhạc vuốt đầu thừa nhận.
“Nhân phẩm rất tệ?”
“So với anh em ta có tốt hơn một chút vậy.”
“Kinh tế rất nghèo nàn?”
“Có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng, cũng còn chưa đến
mức nghèo khổ.”
“So với những người từng theo đuổi Tiểu Mân mà nói,
điều kiện của ta chẳng lẽ đều không bằng?”
“Thành thật mà nói, có thể coi là nhất rồi.”
Theo vấn đề của Tu Lập Hành, “Kỳ Nhạc huynh đệ” thuận
thoe lương tâm thành thực trả lời, đến cuối cùng, hắn nhướng mày ném ra vấn đề
cuối cùng—
“Đã như vậy, các người sao lại không nghiêm túc suy
tính tiếp nhận ta cùng tới lui với Tiểu Mân? Các ngươi hiểu rõ ta như vậy cũng
nên tin tưởng Tiểu Mân ở cùng ta nhất dịnh không thua thiệt.” Hắn cho tới bây
giờ không phải là loại người ăn nói mạnh miệng, nhưng nếu là đã nói ra, chính
là có lòng tin tuyệt đối.
Theo vấn đề hắn hỏi cuối cùng, “Kỳ Nhạc huynh đệ”
nghiêm túc suy nghĩ một chút, thật đúng là không có gì phản đối, chẳng quá
là…Haiz! Nhà họ Giang chỉ có duy nhất một đóa hoa hồng, nói muốn đưa đến trong
lòng bàn tay người khác, thật không có cam lòng.
Nhưng là, như đã nói, em gái nhà mình một ngày nào đó
cuối cùng cũng phải lấy chồng, nếu vậy, Tu Lập Hành này đúng là em rể tốt.
Nghĩ tới đây, hai anh em nhìn nhau dọ ý.
“Được rồi! Ngươi nếu thật muốn theo đuổi Tiểu Mân, như
vậy hai anh em ta không cản…”
“Nhưng mà tuyệt đối không tiếp tay cho ngươi!”
“Về phần những người kahsc trong nhà…”
“Ngươi tự dựa vào sức mình mà qua cửa đi!”
Tiếp tục lựa lời nói xong, Giang Hâm Kỳ, Giang Hâm
Nhạc quyết định không làm kì ddaf cản mũi nữa, chỉ cần không có hỗ trợ hắn là
được.
Về phần Tu Lập Hành, chỉ cần hai người bọn họ không
theo phá, như vậy hắn liền thành công một nửa, lấy được lời hứa của họ, hắn
không khỏi lộ ra mỉm cười hài lòng.
“ Bất quá ta nói trước…” Giang Hâm Kỳ không quên cảnh
cáo.
“Ngươi nếu dám đừa