
giỡn Tiểu Mân nhà ta….” Giang Hâm
Nhạc hung ác tiếp lời.
“Chúng ta nhất định làm ngươi chất rất khó coi!” Thần sắc
dữ tợn, đồng thanh đe dọa.
Vậy mà người bị uy hiếp là Tu Lập Hành thủy
chung chỉ khẽ mỉm cười. “ Yên tâm, các người không có cơ hội
kia.”
Kể từ “Kỳ Nhạc huynh đệ” đáp ứng không làm chướng ngại
nữa, Tu Lập Hành liền gia tăng triển khai động tác, mỗi tối đều gọi điện thoại,
mỗi cuối tuần hẹn nhau ra ngoài, dù là đi xem phim hay đi hiệu sách, hay là ra
ngoại ô chơi, tóm lại không có bỏ qua cơ hội nào để phát triển tình cảm.
Cũng bởi vậy, Giang Tâm Hồng hẹn họ với hắn cũng thành
thói quen, cộng thêm nàng không phải người hay xấu hổ hướng nội nên trong thời
gian ngăn đã xem hắn như bạn bè nhiều năm, thẳng hướng huynh đệ tình thâm đường
rộng thênh thang mà đi.
Dĩ nhiên, đứng trên lập trường của Tu Lập Hành, hắn
tuyệt đối không có hứng thú làm anh em với nàng, nhưng là xem tính tình vô tư
lại chậm hiểu của nàng, thật sâu cảm thấy muốn theo đuổi nàng mà nói, “nuốt
trôi xơi tái” cũng là một biện pháp tốt.
Tóm lại, hai người cứ một ngu ngốc, một có lòng, tình
cảm cứ như vật nhanh chóng tích lũy.
Ngày ngày, lại đến ngày nghĩ, Giang Tâm Hồng đã sớm
cùng Tu Lập Hành hẹn nhau đi xem triển lãm xe hơi cho nên sáng sớm liền
bò dậy, đợi rửa mặt chỉnh lý xong hết, nàng xuống lầu ăn sáng thì papa Giang
Mãng Phúc nhịn không được nghi vấn lên tiếng—-
“Con hôm nay lại định ra ngoài?” Quái! Một hai tháng
gần đây, con gái bảo bối của hắn cứ hễ ngày nghỉ là sẽ đi ra ngoài, tối đến sẽ
trốn ở trong phòng nói điện thoại, nhưng hỏi cái gì nàng cũng không nói, để cho
hắn hoài nghi có phải lại có nam nhân có ý đồ bắt cóc nàn.
Khốn kiếp! Sẽ không phải là tên họ Tu kia đi?
“Dạ!” Cắn một cái bánh trứng bột, Giang Tâm Hồng cẩn
thận nhìn papa nhà mình một cái. “ Đi xem triển lãm xe hơi.” Miệng của nàng dán
rất chặc, nhất định không để lộ ra là đi xem cùng người khác.
“Triển lãm xe hơi?” Giang Mãn Phúc vỗ ngực cười lớn: “
Ba cũng có hứng thú, ba đi với con!”
Cùng đi! Không thể nào!
Sống lưng trong nháy mắt lăn xuống hai giọt mồ hôi
lạnh, Giang Tâm Hồng nghiêm cứng mặt cười khan, lòng tràn đầy lo lắng vắt óc
suy nghĩ nên dùng lí do gì từ chối, đang lúc đó, hậu phương vững chắc của nàng
xuất hiện—
“Đi đâu?” Trần Nguyệt Tú liếc nang quét tới. “ Tôi hôm
nay muốn đi cảng Bích Sa ăn hải sản.”
Hai vợ chồng bọn họ lúc còn trẻ kề vai đấu cật, chăm
chỉ làm ăn, hôm nay con trai con gái đều đã trưởng thành, tiệm sửa xe cũng làm
ăn ổn định, không cần chuyện gì cũng phải lo lắng nữa, cho nên mấy năm gần đây,
hai vợ chồng chỉ cần có thời gian liền đi khắp nơi dạo chơi, cũng choi như là
hưởng thụ tuổi già.
“Hải sản hôm khác ăn cũng được mà!” Giang Mãn Phúc ý
đồ thay đổi tâm ý của vợ. “ Hôm nay liền cùng Tiểu Mân đi xem triển lãm xe hơi
đi.”
Vậy mà Trần Nguyệt Tú lại dị thường kiên trì, cô cùng
kiên quyết lắc đầu. “Không ! Tôi hôm nay nhất định phải đi ăn hải sản.”
Lời này vừa nói ra, Giang Mã Phúc lập tức sụ mặt
xuống, nhưng mà lệnh vợ khó phạm, Giang Tâm Hồng lại len lén cho mẹ một cái ánh
mắt cảm kích.
Thật ra thì hiểu con giá không ai bằng mẹ, Trần Nguyệt
Tú mơ hồ biết mấy ngày này con gái thường cùng một người nam nhân tới lui tựa
hồ rất thân thiện, bà cũng tìm hai đứa con sinh đôi hỏi qua, biết được bọn họ
cũng không có kịch liệt phản đối gì, mà người kia lại là đồng nghiệp của bọn
họ, nhân phẩm coi như không tệ, bà liên an tâm.
Cho nên mới quyết tâm giúp con gái một chút, tuyệt đối
không thể để papa khờ kia đem con gái biến thành bà cô già không ai thèm.
“Tại sao nhất định phải là hôm nay….Hôm khác…Không
được sao…”
Chỉ thấy Giang Mã Phúc vẫn không cam lòng bỏ cuộc,
Trần Nguyệt Tú liếc hắn một cái xong liền mặc kê hắn, còn Giang Tâm Hồng lại lo
đêm dài lắm mộng, ăn xong bữa sáng thật nhanh liền vội vàng chuồn đi.
Chỉ chốc lát sau, nàng chạy đến đầu ngõ, một chiếc xe
màu bạc đã đậu đó chờ sẵn.
Đây là mấy ngày gần đây nàng và Tu Lập Hành phối hợp
ăn ý, một là hai người mỗi lần đều hẹn ở bên ngoài, mỗi người tự đến điểm hẹn
cũng không phải biện pháp, hai là sợ ahswn lái xe đến đón nàng sẽ bị phát hiện
nên thương lượng kĩ, Tu Lập Hành dừng xe ở đầu ngõ, vừa tiện lại không sợ bị
phát hiện.
Bên trong xe, Tu Lập Hành vừa thấy nàng chạy tới liền
tự động mở cửa, ngay sau đó liền thấy nàng thật nhanh chui vào, đợi nàng ngồi vữa, hắn liền đạp ga,
nhanh chóng rời khỏi khu vực “ nguy hiểm”.
“Thế nào? Bác trai đuổi theo phía sau sao?” Vừa lái xe
đi hắn vừa nhịn không được đùa nàng.
A…Nói thật, hắn còn thật rất thích bác Giang, cảm thấy
ông thật là người cha tốt đáng tôn kính, người cha mà thời điểm hắn mười tuổi
sẽ nguyện ý đem tất cả để đổi lấy.
Về phần sau mười tuổi, hắn nhận rõ thực tế, hiểu rõ
trên đời này không phải ai cũng có thể hưởng thụ tình phụ tử, như hắn chẳng
hạn.
Giang Tâm Hồng đầu tiên là trừng hắn một cái, sau đo
lại cười to. “ Cũng không phải vậy, bất quá ta sợ ba không cam lòng sẽ đuổi
theo đòi cùng đi xem triển lãm xe.”
Nghe vậy, Tu Lập Hành buồn cười