
còn thừa đem đưa hai ngươi.”
“A—Không—-“ Khoa trương che ngực thê lương hét thảm,
Giang Hâm Kỳ chỉ thiếu không có thổ huyết.“Tiểu Mân, em cuối cùng cũng vứt bỏ hai
anh, chọn tên Tu tiểu nhân này…”
“Ô…Con gái lớn không dùng được…Không được, không được
a….” Lau lau nước mắt không hề tồn tại, Giang Hâm Nhạc cũng gào khóc theo.
Mắt thấy “Kỳ Nhạc huynh đệ” diễn tuồng, Tu Lập Hành
không nhịn được nâng lên lông mày, không biết nên khóc hay nên cười; mọi người
trong phòng làm việc cười ầm lên, thậm chí có người cao hứng chế nhạo vài câu.
Duy chỉ có Vương Di Trăn ngày đầu tiên đi làm hoàn
toàn không biết rõ tình huống, sững sờ nhìn chằm chằm hai con gấu xám sinh đôi
vừa gào vừa thét, không nhịn được lặng lẽ hỏi người bên cạnh, “ Xin hỏi…Bọn
họ…là xảy ra chuyện gì vậy?”
“A, không có sao?” Cười mị mị phất tay một cái, đồng
sự thâm niên không trách. “Kỳ Nhạc huynh đệ chẳng qua là lên cơn nghiện đùa
giỡn thôi, gào thét một hồi là tốt rồi, không cần để ý bọn họ.” Dứt lờ, xoay
người bận rộn việc của mình, hoàn toàn đem hai người quỷ khóc thần sầu kia xem
như hát nhạc êm tai.
Vì vậy, phụ tá trẻ tuổi xin đẹp liền mang hai người
bọn họ xem như phát tác cơn điên, đồng thời trong lòng khẳng định… Quả nhiên ôn
nhã mới là khẩu vị của nàng.
Tu Lập Hành tốt hơn hai con gấu xám này nhiều!
Chủ nhật, buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Giang Tâm
Hồng xách túi chuẩn bị ra cửa, vừa mới bước ra một chân liền bị gọi lại—
“Tiểu Mân, con muốn đi đâu?” Vừa mới ăn no tròn bụng,
Giang Mãn Phúc lớn tiếng hỏi thăm.
Nguy rồi! tuyệt đối không được để ba biết nàng muốn đi
gặp Tu Lập Hành, nếu không liền đau đầu.
Trong lòng lo sợ, Giang Tâm Hồng cười khan nói: “ Con…
Con đi hiệu sách mua sách a~”
Nàng cũng không nói dối, nàng thật sự đi hiệu sách,
chẳng qua không có nói là không phải đi một người thôi, cho nên về sau trời mưa
cũng không cần cho sét đánh nàng nha!
Biết con gái quả thật thỉnh thoảng sẽ đi hiệu sách mua
tạp chí, Giang Mãn Phúc cũng không hoài nghi nhiều, chẳng qua là lại hét lên: “
Vậy ba lái xe đưa con đi!”
“Không cần đâu!” Vội vã cự tuyệt, Giang Tâm Hồng vội
vàng muốn tìm lí do. “ Không phải lát nữa ba cùng mẹ đi miếu bái lễ sao?”
“ Đúng rồi! Thiếu chút nữa quên.” Vuốt đầu mình, Giang
Mãn Phúc không khỏi âm thầm kêu trùng hợp.
Haiz a! May mà có con gái nhắc nhở, nếu không quên hẹn
với lão bà, đừng nói là mặt trời ngày mai, không khéo trăng sáng tối nay cũng
không kịp nhìn.
“Cho nên con tự đi là được rồi!” Biết mình coi như qua
cửa, Giang Tâm Hồng cười hì hì phất tay một cái, thật nhanh chạy đi, tránh cho
đêm dài lắm mộng, bị nhìn ra sơ hở sẽ thật đau đầu.
2h trưa, Giang Tâm Hồng vội vả chạy tới hiệu sách Tín
Nghĩa thì phát hiện Tu Lập Hành đã chờ ở cửa, gương mặt tuấn tú không có chút
nào mất kiên nhẫn, thủy chung duy trì cười nhẹ.
“Ngươi đã đến rồi!” Nhìn thấy nàng, Tu Lập Hành bên
khóa miệng cười sâu hơn, cả người ôn nhã khí chất lập tức biến thành vui sướng
rõ rệt.
Khó có thể khống chế hơi đỏ mặt, Giang Tâm Hồng tung
tung gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Ách…Đi vào dạo một chút
không?” Nàng muốn đi, coi như hắn không có ý định đi hiệu sách, nàng vẫn phải
vào mua mấy quyển tạp chí xe hơi để ứng phó ba.
“Dĩ nhiên!” Khẽ cười, Tu Lập Hành rất tự nhiên khoát
vai nàng đi vào, thần thái, cử chỉ tự nhiên như đã sớm làm qua vô số lần.
Ách… Bọn họ có thân mật như vậy sao? Giang Tâm Hồng
sửng sốt, còn không kịp nói gì liền nghe hắn lên tiếng—-
“Ngươi nghĩ muốn mua loại sách nào?” Thần sắc không
dao động, rất tự nhiên bắt chuyện.
“Tạp chí xe hơi.” Ngơ ngác, nàng lần nữa bị dời đi lực
chú ý, quên luôn ma trảo trên vai mình.
Trong lòng cười thầm nàng lại đơn giản như vậy bị mình
dở trò, Tu Lập Hành tràn đầy ý cười, kéo nàng vào khu tạp chí xe hơi. Mà Giang
Tâm Hồng liền nổi lên hứng thú, không nghĩ ngợi rút một quyển tạp chí lật xem,
chốc lát sau liền trầm mê vào, đừng nói là cánh tay đang đặt trên vai mình,
ngay cả nam nhân đứng bên cạnh cũng quên luôn.
Lúc đầu, Tu Lập Hành còn vụn về cầm lên một quyển tạp
chí lật xem nhưng thật không có hứng thú với xe cộ nên xem mấy trang liền không
còn hăng hái, thấy nàng đang mê mẩn xem, lập tức lặng lẽ chạy về khu vực sách
mình yêu thích.
Chỉ lát sau, mỗi người một bên đắm chìm trong sở thích
của riêng mình, qua hồi lâu Giang Tâm Hồng mới hồi phục tinh thần lại, nhìn
trái nhìn phải cũng không thấy Tu Lập Hành, nghĩ thầm hắn nhất định đang trốn
sau kệ sách nào đó cho nên cũng không gấp, cầm mấy quyển tạp chí xe hơi vừa ý,
quyết định đi tính tiền trước rồi mới đi tìm người.
Giang Tâm Hồng đi ra quầy tính tiền, vừa để tạp chí
trên tay xuống, đột nhiên phía sau vươn ra một cánh tay để vài quyền sách lên
trên số tạp chí của nàng. Theo bản năng quay đầu lại nhìn chủ nhân của cánh
tay, Giang Tâm Hồng nhìn Tu Lập Hành không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh,
gương mặt tuấn tú đầu tiên là cười với nàng một tiếng, sau đó quay sang nói với
nhân viên quầy: “ Tính chung đi!”
Rất nhanh, cô nhân viên quầy tính tiền xong, đang muố