
vất vả mới thôi cười được, lại thấy bộ dạng nàng xấu hổ, hận
không thể nhảy xe mà chạy, lập tức không khỏi lại nhếch môi, “ Cần đến tiệm
giải khát mua chút đá lạnh không? Ta cảm thấy như vậy so với dán lên cửa kính
xe sẽ có hiệu quả hơn nhiều.”
Đưa tay ra vỗ vỗ đầu nàng, tròng mắt tuấn tú đầy ánh
sáng nhu hòa, nhưng môi mỏng lại tuôn ra lời lẽ chế nhạo.
“Ngươi cũng quá ác liệt đi!” Giang Tâm Hồng quẩn cực
kì, không nhịn được lớn tiếng kháng nghị. “ Thì ra là trước đây ta nhìn lầm
ngươi.!”
Rống! Còn tưởng hắn là người ôn hòa nho nhã, rất có
phong độ thân sĩ, cho đến hôm nay nàng mới thật sự nhìn rõ bản tính ác liệt,
xấu xa của hắn.
Gợi lên khóe môi, Tu Lập Hành nhìn vai mỉm cười. “ Ta
không ngại ngươi về sau xâm nhập tìm hiểu kĩ.”
Hắn một câu liền đem câu chuyện chuyển về chủ đề cũ,
làm cho Giang Tâm Hồng thoáng chốc lại đỏ mặt, tay chân luốn cuốn. “ Ta…”
“Không cần phải trả lời gấp.” Hắn nhẹ nhàng cát đứt
lời nói của nàng, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn đường, lái xe nhưng trên mặt lại
vẫn là trong như hòa có cương nghị cùng trang nghiêm.
“Suy nghĩ thật tốt rồi mới trả lời ta.” Nghĩ kĩ rồi,
một khi nàng đáp ứng, sau này dù nàng có hối hận, hắn cũng không buông tay.
Hắn chính là như vậy, không thích chính là không
thích, không muốn chính là không muốn, sẽ không tùy tiện cừng người mập mờ, nói
dễ nghe là giữ mình trong sạch, nói khó nghe thì là mắt cao hơn đầu (*); một
khi xác định bản thân thật sự yêu thischm vậy sẽ kiên trì tới cùng, tuyệt không
có nửa đường bỏ cuộc.
(*)( ý nói là yêu cầu cao)
Cá tính cố chấp như vậy, là ưu điểm cũng là khuyết
điểm, nhưng hắn hiểu rõ chính mình, cũng vui vẻ tiếp nhận.
Tựa hồ bị thần sắc của hắn làm cho chấn động, Giang
Tâm Hồng kinh ngạc tjaat sâu nhìn hắn, đột nhiên cảm gaisc được câu trả lời của
mình rất quan trọng, rất thần thánh, quả thật phải suy nghĩ cho kĩ, không thể
tùy tiện trả lời, cho nên nàng thận trọng gật đầu một cái. “ Được, ta suy nghĩ
kĩ sẽ trả lời ngươi.” Nàng cũng trang nghiêm.
Nghe vậy, Tu Lập Hành nhe nhàng cười, bàn tay thon dài
lại vỗ lên đầu nàng một cái, trêu đùa nói: “ Vẻ mặt không cần nghiêm trọng như
vậy, như vậy ta sẽ cho là bản thân đang ép uổng (*) ngươi.”
(*)( nguyên văn là “ ép lương vi kĩ”, nghĩa là ép con
gái nàh lành làm kĩ nữ)
Ép uổng? Giang Tâm Hồng sửng sốt một chút, sau đó phát
hiện mình lại bị trêu chọc, lập tức vừa tức giận vừa buồn cười, lập tức hướng
trong ngực hắn chưởng xuất chưởng. “ Ép cái đầu ngươi! Ngươi cho rằng người tú
bà chắc?”
“Hắc, ta đang lái xe nha!” Tu Lập Hành cười to che
ngực giả bộ nội thương nghiêm trọng, bổ sung một câu. “Ngọc nữ thần chưởng của
ngươi dũng mãnh lợi hại như vậy, chờ lát nửa vào cửa có thể không cần mua vé
rồi.”
Bị nói dũng mãnh lợi hại, Giang Tâm Hồng không khỏi
cảm thấy lúng túng, cuối cùng cũng nhịn không được tò mò hỏi : “Tại sao?”
“ “Thấy chưởng như thấy vé”, ngươi chỉ cần tung chưởng
ra, còn ai dám bắt ngươi mua phiếu?” Tu Lập Hành trêu ghẹo nói.
Bị chế nhạo như thế, Giang Tâm Hồng không khỏi cười
to, lần đầu tiên phát hiện thì ra ahswn cũng có chút khiếu hài hước.
Hai người cứ như thế cười cười nói nói, bỗng chốc đã
đến trong bão đỗ xe.
Đợi dừng xe xong, hai người nhanh chóng đi về phía cửa
khu triển lãm, tất nhiên không dám xuất tuyệt chiêu “thấy chưởng như thấy vé”,
bọn họ xếp hàng mua vé, đang chuẩn bị đi vào thì một một người phát tờ rơi tuổi
chừng sáu mươi, quần áo cũ kĩ, đnag đi về phía bọn họ.
Mặc dù cảm thấy tờ rơi kia vừa vô dụng vừa vướn bận
tay chân, nhưng nhìn người ta lớn tuổi như vậy còn phải đi làm việc kiếm chút
tiên lương còm cõi, khẳng định cuộc sống cũng vất vả không ít, nếu có thể phát
xong sớm một chút thì có thẻ về nghỉ ngơi sớm một chút. Tu Lập Hành lúc nhỏ
cũng chịu cực khổ không ít, nhìn thấy, tất nhiên là không từ chối được, nên
thuận tay lấy một tờ.
Mà một khắc hắn nhận tờ rơi kia, ông lão đột nhiên
ngẩn đầu, tầm mắt hai người vừa vặn nhìn vào nhau…
Gương mặt nhìn có chút quen mắt, không khỏi làm người
ta cảm thấy…Chán ghét!
Trong phút chốc, một cỗ cảm giác ghét bỏ xẹt qua tim,
Tu Lập Hành còn chưa kịp nhớ ra, lại thấy ánh mắt ông lão nghiền ngẫm quan sát
hắn, thần sắc chần chừ—-
“Lập….”
Trong nháy mắt, Tu Lập Hành như nhớ ra cái gì, sắc mặt
đột nhiên khẽ biến, không nói hai lời đem tờ rơi trong tay bỏ lại, nghiêng
người lôi kéo Giang Tâm Hồng đi vào khu triển lãm.
Mà ông lão kia tựa như muốn đuổi theo, nhưng lại không
có vé bị bảo vệ ngăn lại, không tới mấy giây liền trơ mắt nhìn thân ảnh Tu Lập
Hành biến mất trong dòng người, cuối cùng cũng chỉ có thể
sờ sờ quần áo cũ kĩ của mình, quay ra tiếp tục phát tờ rơi.
Mà Giang Tâm Hồng vừa rồi cuối đầu chăm chú xem vé
cửa, không có nhìn thấy sự tình kahsc thường phát sinh giữa Tu Lập Hành và ông
lão, cho nên đột nhiên bị kéo đi liền đầu đầy me hoặc, miệng không ngừng đặt
câu hỏi. “ thế nào? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Xác định hai người đã cách lối vào một khoảng đủ xa,
Tu Lập Hành lúc này mới bước chầm chậm lại, cười lớn nói: “ Không có, không