
câu nói vừa nãy một lần nữa, khác biệt ở
chỗ chính là, câu hỏi lần này thêm được vài chữ, đặc biệt là cái chữ “Hử” ở
cuối, âm điệu kéo dài nghe mà ghê tai, giống như dư âm vẫn còn văng vẳng bên
cạnh màng nhĩ ba ngày không hết vậy.
Đột nhiên tôi cảm thấy
lực nặng bên vai biến mất, quay đầu nhìn lại liền thấy Hàn lão gia lộ vẻ mặt
nịnh hót lấy lòng cười chạy tới chỗ người phụ nữ kia, sau đó cúi người nịnh nọt
nói: “Ai nha nha, bạn già, bà có nghe lầm hay không vậy! Người ta nào có nói
mình là ông chủ lớn của Hàn gia đâu! Chủ nhà chân chính của Hàn gia đương nhiên
phải là bà rồi! Bà phải biết rằng, ở Hàn gia địa vị của bà là không thể phá vỡ,
ai cũng đối với bà kính trọng ngưỡng mộ cuồn cuộn như nước sông Trường Giang
chảy liên miên không dứt…”
Gió lạnh, ôi gió lạnh,
một ông già hơn tám mươi tuổi đầu mở mắt ra là có thể nói đủ lời bịa đặt làm
nũng, tôi nhìn được sao? Nhưng sự thật là, ng ấy không những làm
được mà còn làm hết sức hài hòa, đẹp mắt nữa cơ ạ!
Cho nên, tôi hoa hoa lệ
lệ một lần nữa bị sét đánh cháy đen thui từ trong ra ngoài…
Dĩ nhiên, nguyên nhân tôi bị sét đánh không phải là vị Hàn lão gia giở bộ mặt
làm nũng ra mà là bởi vì người đàn bà được ông thân mật gọi là “bạn già” kia
ấy.
Đúng, đó là một người phụ
nữ xinh xắn lanh lợi, khí chất phi phàm, mặc dù không có vẻ ngoài quá mức mỹ lệ
nhưng sự cao quý trang nhã trên thân lại hết sức nổi bật và chói lọi, đáng sợ
nhất chính là, bà ấy thoạt nhìn trông rất trẻ tuổi.
Tại sao lại đáng sợ á?
Bởi vì người bạn già trong miệng ông Hàn này có nghĩa đó chính là bà Hàn, theo
như lời mẹ chồng tôi nói, Hàn lão gia tử đời này chỉ cưới có đúng một người phụ
nữ, và người ấy cũng chỉ nhỏ hơn ông ba tuổi mà thôi, nói cách khác, người phụ
nữ nhìn qua trông như bốn mươi, năm mươi tuổi này kì thực chính là một bà lão
hơn bảy mươi tuổi rồi sao???
Yêu tinh, ôi yêu tinh!
Yêu tinh không già!
Nhưng mà, yêu quái không
già đi cùng với yêu tinh không già, quả nhiên là tuyệt phối đó nha!
Hai người lúc này ở trước
mắt của tôi không coi ai ra gì “liếc mắt đưa tình”, “mắt đi mày lại”, thoạt
nhìn giống như là… mỹ nữ và dã thú, ách, phải là mỹ nữ cùng hoàng tử đã phá vỡ
lớp ma pháp da thú mới đúng chứ.
Đang lúc tôi tính toán đi
tới ghế đá kia ngồi xuống chờ hai bậc tiền bối “thông suốt” xong để cùng nhau
về nhà thì Hàn lão phu nhân đã đem bạn già của mình đẩy ra, nở nụ cười hòa ái
dễ gần đi tới chỗ này.
“Con chính là vợ của tiểu
tử thối Hàn Lỗi kia sao! A ha ha ha! Thoạt nhìn rất hợp khẩu vị của bà đấy!
Chúng ta về nhà nói chuyện đi, nơi này gió thổi mạnh quá, không thích hợp chút
nào!” Dứt lời, bà thân mật kéo tay của tôi đi tới khu chung cư.
Tiểu tử thối? Lại là tiểu
tử thối, xem ra nick name của Hàn Lỗi quả đúng là “Tiểu tử thối” rồi.
Nhưng mà hai bậc tiền bối
này cũng thật ăn ý quá đi, một người nắm vai tôi còn một người thì nắm tay của
tôi.
Khi ba người chúng tôi
tiến vào cổng khu chung cư xong, Hàn lão gia tử quen cửa quen nẻo tiêu sái đi
tới phòng bảo vệ, cùng chú An bắt chuyện qua loa xong liền kéo hành lý của mình
ra.
Khó trách tôi cứ thắc mắc
hành lý của ông ở đâu, hóa ra là ở đây.
Cuối cùng, dưới “đề nghị”
của Hàn lão phu nhân, va li hành lý của hai người bọn họ đều do Hàn lão gia khệ
nệ mang lên, sau đó ba người cùng đi thang máy lên tầng
Đi vào nhà, sau khi nhìn
thấy tín hiệu rõ ràng trên mặt của hai người, biểu thị “chúng ta nhất định phải
ở đây cả tối” xong, tôi đem bọn họ dẫn vào gian phòng ngủ cho khách duy nhất
trong nhà.
Phòng này lúc trước tôi
từng ở qua, sau đó trở thành chỗ ngủ của Âu Dương Suất, hôm nay tiếp tục nghênh
đón hai vị khách mới, thật là đáng mừng a, tung hoa, tung hoa~~~
Cất kỹ hành lý sau, ba người chúng tôi ngồi vào trên ghế sa lon trong phòng
khách.
Hàn lão phu nhân nhìn
xung quanh phòng ốc một vòng sau đó cảm thán nói: “Aizz! Lâu lắm rồi chưa tới
đây rồi!” sau đó nói tiếp. “Đúng rồi, cháu dâu a, nhà có đồ ăn chứ? Bụng của bà
đói quá!”
Đúng rồi, trời đã tối,
bụng của tôi cũng đói.
“Dạ, trong tủ lạnh có
chuẩn bị một chút thức ăn, hai người đợi một lát, cháu vào nấu cơm ngay đây.”
Tôi vừa nói vừa muốn đứng dậy.
Lúc này, bà Hàn đột nhiên
kéo tôi lại, lắc đầu kiên định sau đó xoay người nhìn ông Hàn, dùng vẻ mặt tôi
không nhìn thấy và giọng điệu ôn nhu hết mức nói: “Còn ngồi đó là sao? Không
nghe thấy trong tủ lạnh có thức ăn à? Không đi làm cơm đi còn đứng ì ở đó, muốn
tạo phản sao? Hử~”
“Ách, để con làm là được
rồi…” Làm con cháu ai dám phiền toái tới bậc tiền bối trong nhà chứ.
Nhưng Hàn lão phu nhân đã
giơ tay lên cắt đứt lời của tôi, quay đầu trở lại cười híp mắt nói: “Đừng tranh
giành, nấu cơm vốn là hứng thú của ông ta, ai không để cho ổng nấu cơm ổng sẽ
quyết tử với kẻ đó đấy!”
Hả, thật sự là như vậy
sao… Nhưng tại sao tôi lại có cảm giác bóng lưng ông mặc áo gió, choàng khăn
len có vẻ tâm không cam tình không nguyện như vậy a?
Lúc này, Hàn lão phu nhân
lại dùng thanh âm vừa đủ để Hàn lão gia tử vừa lúc nghe thấy nói: “Hơn nữa, bà
chỉ quen ăn đồ d