
chó đánh mèo
lên người Lưu Tĩnh, không những mắng cô là khắc phu còn thường xuyên dùng đủ
mọi cách để hành hạ, ngược đãi con dâu mình. Lưu Tĩnh là một cô gái não tàn*, cũng cho là việc đều tại mình, vì thế can tâm tình nguyện trở thành
cái bao cho người ta trút giận, không bỏ đi cũng không hề oán hận mẹ chồng
mình.
Hà Dịch vốn nghĩ nếu Lưu
Tĩnh được gả vào nhà chồng thì sẽ buông tay để chúc phúc cho cô, nhưng mọi
chuyện diễn biến thành như vậy, cậu ta muốn cứu Lưu Tĩnh ra ngoài, bất đắc dĩ
cô nàng này lại cảm thấy như thế không tốt, mặc dù bản thân có tình cảm với Hà
Dịch nhưng vẫn thủy chung không bỏ được mẹ chồng, liền phát thề, nếu không phải
mẹ chồng mở miệng bảo cô đi, cô sẽ tuyệt đối không rời nửa bước.
(*não tàn:
nguyên văn là chết đầu óc, ta thấy gọi là não tàn cũng không quá, cho nó gần
gũi chút với mọi người='>'>)
Những lời trên là do Lưu
Tĩnh trình bày, Hà Dịch bổ sung.
Đây chính là tiết mục em
có tình mà chị có ý nha, tại sao cái cô Lưu Tĩnh ngực to mà não nhỏ này lại làm
cho nó trở nên rối rắm phức tạp như thế chứ?!
Mọi người đang ngồi đều
đồng loạt quăng về phía Hà Dịch ánh nhìn đồng cảm cùng bất đắc dĩ.
Cậu ta chỉ cười khổ, toàn
bộ tiếp nhận.
Lần tọa đàm này tổng cộng
có tám người tham gia, trừ chủ tọa Lưu Tĩnh, chịu trách nhiệm bổ sung Hà Dịch,
còn có tôi, Hàn Lỗi, Tần Hạo, Tần Dương, Cao Phàm Vũ, cùng với…mẹ chồng đại
nhân của tôi.
Về phương diện chức vụ, tôi
và Hàn Lỗi là chủ nhân trong nhà, cho nên ở tại chỗ; Lưu Tĩnh cùng Hà Dịch là
nhân vật chính, cho nên cũng có chỗ; hai anh em Tần gia cùng Cao Phàm Vũ nghe
lệnh Hàn Lỗi cũng đến góp vui, nhưng còn mẹ chồng tôi…bà vì sao lại ở đây ah?!
“A ha ha ha ha!” Mẹ chồng
tôi che miệng cười duyên một tiếng. “Mẹ đây đến mượn cà vạt của tiểu tử thối,
vừa lúc đụng phải nên ngồi xuống nghe một chút thôi mà!”
Được rồi, sự thật chính
là như vậy, mẹ chồng tôi đúng là tới mượn cà vạt của Hàn Lỗi. Nhắc đến tối hôm
qua, vì để hoàn thành đại nghiệp sắc dụ cha chồng, mẹ tôi đem toàn bộ đàn bà
con gái ở trong nhà đuổi ra khỏi một đêm, cho nên mới không tìm được đạo cụ
thích hợp đem trói chồng, bà đành không ngại cực khổ chạy đến nhà chúng tôi tìm
Hàn Lỗi mượn, đó chính là mượn cà vạt thuần túy thôi nha.
“Nếu không phải trời đã
tối không mua được đồ, nếu không phải mấy đứa kia di truyền tính cẩn thận quá
mức của cha nó, đem cửa phòng khóa chặt như tủ sắt thì mẹ có thể mở không được,
còn phải mệt nhọc chạy đến chỗ này mượn đồ nữa…Mẹ thật sự là không bỏ được bước
dùng dây nha--” Mẹ chồng tôi còn cặn kẽ trình bày ra.
Gương mặt tuấn tú của Hàn
Lỗi méo mó, không dám nhìn mọi người, đặc biệt là “mẫu thân đại nhân” của mình,
dù sao có câu việc trong nhà không nên để người ngoài nhìn thấy mà, không phải
sao?!
Bất quá bây giờ điều quan
trọng nhất không phải là cà vạt cùng mục đích của mẹ chồng tôi mà là giải quyết
vấn đề tình cảm có thể phát triển thuận lợi hay không giữa Lưu Tĩnh và Hà Dịch
mới đúng.
Mấy tiếng liền sau đó,
mọi người thay phiên nhau cố gắng tẩy não Lưu Tĩnh, ách, là khuyên nhủ cùng
phân tích ích lợi của việc cô ấy ở chung với Hà Dịch chứ, đó là điều tất yếu,
tự nhiên ah.
Bất đắc dĩ cô nàng Lưu
Tĩnh này trình độ chậm lụt cùng bại não đã đạt tới cảnh giới tiên nhân mất rồi,
vô luận chúng tôi có tốn nước miếng, rát cổ bỏng họng nói như thế nào, cô nàng
vẫn cứ kiên định “duy trì ý kiến của mình”, không chút nào “thỏa hiệp”.
Cho đến khi mọi người
khuyên nhủ tới lần thứ ba mà vẫn bại trận như cũ, tôi cố nén nỗi vọng động muốn
ném cô nàng này ra ngoài cửa sổ, nhìn lướt qua tất cả những người đang nằm bẹp
trên ghế salon nghỉ ngơi, gồm có hai anh em Tần gia, góp thêm đủ số là Cao Phàm
Vũ cùng Hà Dịch, sau khi trầm tư một chút, cuối cùng quyết định tung ra con bài
chủ chốt của mình, nắm lấy cánh tay mẹ chồng, suy yếu nói: “Mẹ, đến lượt người
lên rồi!”
Mẹ chồng tôi đầu tiên là
nhìn chằm chằm Lưu Tĩnh, sau đó chân thành nói: “Tiểu Tĩnh à, cháu thật sự yêu
Hà Dịch sao?”
Tất cả mọi người đều nín
thở chờ đợi câu trả lời của Lưu Tĩnh, Hà Dịch lại càng khẩn trương hơn, không
tự chủ được nắm chặt đầu gối của mình, dù sao thì Lưu Tĩnh cũng chưa từng bao
giờ biểu lộ tình cảm của mình với cậu ta a.
Lưu Tĩnh thâm tình nhìn
Hà Dịch, rốt cục gật đầu.
Mọi người cũng rối rít
thở phào nhẹ nhõm, đã bảo là nhà người ta chị có tình em có ý mà, chúng tôi
khẩn trương làm cái gì chứ?!
“Thế thì, có phải hay
không chỉ cần mẹ chồng cháu miệng cho đi, cháu sẽ tiếp nhận Hà Dịch?” Mẹ chồng
tiếp tục chân thành hỏi.
Lần này Lưu Tĩnh có chút
do dự, cuối cùng khi mọi người đang cố nhịn xuống cái ý định muốn nhào tới ấn
đầu cô nàng xuống thì người này cũng chịu dưới con mắt thâm sâu tình tứ của Hà
Dịch mà khẽ gật đầu.
Thấy được cái gật đầu
này, mẹ chồng tôi cười, vỗ ngực bảo đảm: “Thế thì chuyện còn lại không phải là
quá đơn giản sao, cứ giao cho mẹ! Tối nay chúng tôi cùng tới Hồng Môn Yến* xem sao!”
(*Hồng Môn
Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Đó là bữa tiệc được tổ
chức vào n