
càng
hồng, ánh mắt cũng mỗi lúc một sáng hơn.
Rốt cục, dưới sự tẩy não
của mẹ chồng tôi, bà cô già lộ ra nét mặt ôn nhu ngàn năm mới thấy, nói với Lưu
Tĩnh: “Chúng ta cùng tự đi kiếm tìm hạnh phúc riêng của mình đi thôi!”
Cuối cùng, hai người phụ
nữ cười cười sáng lạn, hai người phụ nữ khác thì ngu ngốc thộn mặt ra nhìn
Tẩy não thành công sau,
tôi chống nạng tiễn mẹ chồng xuống lầu, nhịn không được hỏi bà một chút xem rốt
cục đã nói những gì bí mật với bà cô già ban nãy.
Mẹ chồng tôi nhếch môi,
cười nói: “Cũng không có gì, mẹ chỉ bảo nghe nói ở chỗ nông thôn nơi bà ta ở,
có một người đàn ông si tình đợi bà ấy hơn phân nửa cuộc đời mà không chịu lập
gia đình, vẫn như cũ chờ đợi mà thôi!!!”
Khóe miệng của tôi co
quắp: “Bà ta tin sao?”
“Con nói xem?!”
Rất rõ ràng, bà cô ấy đã
tin là thật.
“Cái kia…thật sự có người
đàn ông si tình như thế tồn tại sao?”
Mẹ chồng tôi nở nụ cười
đắc ý khi trò đùa dai được thực hiện, nói: “Ai mà biết được! Mẹ cũng không có
đi qua chỗ nông thôn nơi bà ấy sống, chẳng qua chỉ ‘nghe nói’ mà thôi. Ha ha ha
ha…”
“...”
Thì ra, phúc hắc cũng có
thể di truyền.
Hàn Lỗi nói:
Ký một tờ giấy xong, bà
cô già đi tìm tình yêu của mình, Lưu Tĩnh được tự do, Hà Dịch cười đến u mê
ngây ngốc, mọi chuyện cứ thế mà viên mãn.
Người mẹ chồng có ước mơ
và khao khát tình yêu thì chuyện gì cũng làm được, bà ta đem phòng ở cho Lưu
Tĩnh, dĩ nhiên, tiền thuê nhà sau này Lưu Tĩnh tự chi trả, cho nên Hà Dịch
thuận lợi chuyển đến sống cùng, thành hàng xóm của chúng tôi.
Thu hoạch của tôi cũng
không nhỏ, kết bạn thêm được với hai cậu trai trẻ, chính là đầu trọc cùng bờm
sư tử, ách, phải gọi là Tần Dương cùng Cao Phàm Vũ mới đúng.
Tần Hạo vẫn trung thành
tuyệt đối với Hàn Lỗi như cũ, làm việc cẩn trọng, lúc cần thiết luôn luôn xuất
hiện đúng lúc, kịp thời, hoàn toàn phát huy được tiềm năng chưa được khai phá
của bản thân.
Hàn Lỗi thì vẫn như thế,
lúc nào cũng đeo cái mặt nạ ôn nhu hiền lành đi lừa gạt thiên hạ làm theo ý
mình, được hưởng không tự do sung sướng cùng an nhàn.
Mọi chuyện đều phát triển
theo chiều hướng hết sức tốt đẹp, tạo nên cảnh tượng nhất nhất hài hòa, nhưng
mà, trái đất vẫn quay đều, cuộc sống vẫn cứ thế mà trôi qua.
Hôm nay, Hàn Lỗi đột
nhiên dậy sớm, chủ động nhận lấy trách nhiệm nặng nề là chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, và tuân theo chân lý “trẻ con dậy muộn luôn có đồ ăn sáng để
dùng”, tôi vô cùng thư thái ngủ no nê, hưởng thụ sự phục vụ của anh.
Đồ ăn chính là cháo hải
sản mà tôi thích nhất nha.
Khi hai người đang an
tĩnh ăn được lưng bụng cháo thì Hàn Lỗi đột nhiên nghiêm túc nhìn tôi, dùng
giọng điệu hết sức chân thành nói: “Cưng à, chúng mình là vợ chồng đúng
không?!”
Tôi bị biểu tình nghiêm
túc của anh lây nhiễm, vì thế xúc động ngừng lại bàn tay đang muốn tiếp tục múc
cháo, chân thành không kém nói: “Đó là điều dĩ nhiên.”
“Cho nêm…” Anh tiếp tục
nói: “Là vợ chồng sẽ phải có nạn cùng chịu đúng không?”
Tôi nhíu mày, nghiêng đầu
bốn mươi lăm độ hồ nghi xem xét anh, chậm rãi nói: “Sau đó?”
“Sau đó..chúng ta sẽ cùng
đi dự một bữa tiệc, được không?!”
Thì ra là không có bạn
gái để tham dự tiệc a, còn làm bộ nói có nạn cùng chịu, khoa trương quá đi
thôi.
“Nếu như em nói em không
muốn đi?”
“Ha ha…” Hàn Lỗi đột
nhiên cười phá lên, cười đến mức đáng ghét… “Đừng quên, anh là tổng tài đấy!
Người lãnh đạo trực tiếp của em, sao?!”
“...”
Được rồi, được rồi, Lão
Đại anh là lớn nhất.
“Vậy em phải mặc cái gì
đi bây giờ?” Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi theo anh tham dự một bữa tiệc cho
nên liền khiêm tốn hướng anh lãnh giáo vấn đề quần áo một chút.
“Ừm…bình thường thì…” Anh
trầm tư, nghiêng đầu suy nghĩ. “Hay là mặc váy xem sao…”
Miệng của anh hơi động,
thanh âm rất nhỏ, tôi giống như nghe thấy được sau đó mấy chữ “mặc váy tương
đối dễ dàng…” thì phải.
Cuối cùng, tôi vẫn là lựa
chọn một chiếc váy màu đen kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, áo sơ mi trắng đi
cùng chân váy đen dài đến đầu gối, bó sát quanh hông, lộ ra hai chân thon dài,
thoạt nhìn vô cùng khí chất mà cũng không kém phần gợi cảm.
Tôi hết sức thỏa mãn nhìn
ngắm bộ dáng của mình, tuy nhiên vẻ mặt của Hàn Lỗi lại có chút quái dị, giống
như là không hài lòng cho lắm, kiểu như muốn tôi đổi quần áo đi mà lại chịu
đựng không thốt ra thành lời, cuối cùng liều mạng nín nhịn coi như không xảy ra
chuyện gì, lôi kéo tôi ra cửa.
Gần đây Hà Dịch rất thích
cười, mặc dù bình thường cậu ta cũng hay cười nhưng bây giờ trong nụ cười ấy
từng giây từng phút luôn tràn ngập tình cảm, thỏa mãn cùng đắc ý.
Mỹ thiếu niên như cậu ta,
cho dù không cười cũng tràn ngập mị lực, hôm nay còn cười lộ ra cả hàm răng
ngay ngắn sáng chói với mong muốn mọi người cũng được hưởng hạnh phúc không dễ
có được như mình
Ý đồ mặc dù tốt, nhưng
vấn đề là các mỹ nữ cùng chị em phòng thiết kế không giống cậu ta a, ngoại trừ
việc ngửa mặt kêu trời gọi đất, than vãn không thôi thì chính là hô lên ầm ỹ,
anh có còn muốn đám sư tỷ đã kết hôn, chưa kết hôn, đã có bạn trai và chưa có
bạn trai