
áng thật.
“Chị hai?! Nghĩa nữ của
thủ lĩnh Nhật Bản Sơn Khấu?” Một thanh âm có chút nghi hoặc vang lên phía sau
lưng cậu tóc dài, hắn sợ hãi xoay người nhìn lại.
"A! Tiểu Quang! Tiểu
Ải!*" Tôi hưng phấn kêu lớn lên, thật sự đúng là cậu
đầu trọc cùng bờm sư tử rồi! Mà người vừa gọi tôi chị hai chính là cậu đầu trọc
đó.
(*Tiểu
Quang, Tiểu Ải: chỗ này chị Anh chơi chữ, Tiểu Quang ám chỉ cái đầu trọc bóng
loáng phản ánh sáng ấy, còn tiểu ải tức là chỉ cậu đầu bù xù)
Nhìn xem nhìn xem, đây
chính là cái mà người ta gọi là duyên phận đó nha!
Đầu trọc nhếch mép cười,
nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai là Tiểu Quang với Tiểu Ải chứ?!”
“Cái này không quan
trọng, quan trọng là…các cậu sao lại ở chỗ này?” Tôi suy nghĩ một chút, hình
như hai đứa nó có từng nói qua bọn chúng là người trong giang hồ thì phải.
“Chẳng lẽ hai cậu ở chỗ này chờ tôi?!”
“Bớt mơ tưởng đi bà chị!”
Đầu trọc tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thật ra thì chúng tôi
mới kết thúc giờ tự học về muộn, chỗ này gần đường về nhà nên đi ngang qua
thôi.” Cậu tóc bù xù ôn tồn trả lời.
“Bà chị, hai người đang
làm cái trò gì đấy?” Đầu trọc có chút không giải thích nổi hỏi.
“Ngu ngốc! Nhìn không ra
chị đây đang bị thằng biến thái này tập kích đánh lén hay sao?!” Tôi giận đến
mức oa oa kêu to, rõ rành rành như thế này, tôi vẫn còn đang cúi người giơ tay
ngăn cây gậy, bằng không hai người này tưởng tôi đang làm tượng nghệ thuật hay
múa à?
“Dạ…” Đầu trọc nhìn
thoáng qua ba đứa vẫn đang nằm “giả chết” như cũ trên mặt đất, cau mày nói:
“Vậy ba tên kia cũng…”
“Trúng phóc!” Tôi đắc ý
hừ hừ.
Trong mắt cậu đầu trọc
hiện lên mấy tia sáng khó hiểu, đi từ từ đến sau lưng tên tóc dài, nắm mái tóc
của hắn vung một cái, tên này liền oanh liệt bị ném đến góc tường, cùng bạn hữu
nằm trên mặt đất thong thả “ôn chuyện”.
Bởi vì cổ chân của tôi bị
thương, Lưu Tĩnh lại đang sợ đến hóa ngu cho nên đầu trọc quyết định cùng cậu
đầu xù trước đem chúng tôi đưa về nhà mình, giúp tôi bôi thuốc vào chỗ bị
thương và chờ Lưu Tĩnh hoàn hồn mới tiếp tục quyết định.
Nhà cậu đầu trọc cách nhà
chúng tôi rất gần nha, chỉ cách một con đường mà thôi, khó trách chúng tôi có
thể ngồi trên cùng một chuyến xe buýt.
Chờ đầu trọc mở cửa nhà
ra xong, tôi cảm thấy vô cùng thần kì khi có thể thấy được…đồng chí Tần Hạo!
Đầu trọc nhàn nhạt chỉ
vào Tần Hạo giới thiệu cho chúng tôi biết: "Đây là anh trai tôi.”
Trời đất ạ! Đầu trọc hóa
ra là em trai của Tần Hạo! Em trai của Tần Hạo hóa ra là cậu đầu trọc! Khó
trách tôi cứ thấy đầu trọc có điểm quen quen, thì ra là giống Tần Hạo a.
Tần Hạo nhìn thấy bộ dạng
chật vật của tôi cũng sợ hết hồn nhưng vẫn nhanh chóng đỡ tôi đến ghế salon,
bảo em trai mình xức thuốc cho tôi một cách hết sức chuyên nghiệp.
"Tiểu Quang..."
Tôi nhướng mày gọi cậu ta, lực đạo của tên này rất mạnh nha.
Đầu trọc kéo khóe miệng,
tăng thêm lực, nói: “Tôi tên là Tần Dương, không phải là Tiểu Quang, còn nữa,
hắn cũng không phải Tiểu Ải, hắn là Cao Phàm Vũ.”
Cao Phàm Vũ đầu xù nhìn
tôi cười thân thiện một tiếng, tôi cũng gật đầu cười đáp lại.
Xử lý tốt vấn đề của tôi
xong, năm người cùng ngồi trên ghế sa lon, bốn người chờ Lưu Tĩnh hồi hồn.
Uống xong chén nước thứ
năm Tần Hạo đưa qua, Lưu Tĩnh rốt cục cũng trở về mặt đất, vô cùng cảm kích
nhìn tôi nói:"Đa tạ nữ hiệp cứu giúp, tiểu nữ tử đây xin nguyện lấy thân
báo đáp cho người!”
Há?! Cô nàng này ăn nói
gì kì vậy, đừng bảo là xuyên qua tới đây nhé
“Đừng có gọi là hiệp nữ,
kì quái chết đi được, chị tên là Hạ Anh, em có thể gọi là Tiểu Hạ, Tiểu Anh, Hạ
tỷ hoặc là Anh, còn nữa, quên chuyện lấy thân báo đáp đi, chị đây kết hôn rồi.”
Nếu để cô bé này lấy thân báo đáp mình thật, Hàn Lỗi không đánh chết tôi mới là
lạ.
Lưu Tĩnh chớp chớp đôi
mắt to vừa vô tội vừa đơn thuần, không giải thích được hỏi: "Vậy lúc chị
nói đáp ứng chị một yêu cầu là cái gì?”
Cô nàng vừa dứt lời, Tần
Hạo cùng Tần Dương hai anh em, thêm cả Cao Phàm Vũ nhất trí ăn ý dùng một loại
ánh mắt giống như nhìn kẻ biến thái mà ngó tôi, trong mắt có sự khinh bỉ rõ
ràng, Tần Hạo còn khoa trương hít vào một hơi nữa.
Mọi người nói xem sao tư
tưởng của mấy người này lại xấu xa thế chứ, thanh danh cả đời của tôi còn đâu
a?
Tôi bất đắc dĩ nói:
"Lưu Tĩnh, cái mà chị đây gọi là yêu cầu tuyệt đối không phải như em nghĩ
đâu, chị thề…” Tôi vẫn còn muốn biết quan hệ của em gái này với Hà Dịch à nha.
Đúng lúc này, Tần Hạo đột
nhiên đứng dậy đi mở cửa.
Chuông cửa rõ ràng có
vang đâu, anh ta đang làm cái trò gì vậy?
Mọi người không thể hiểu
nổi nhìn anh ta soi mói, một giây sau khi cánh cửa vừa mở, tôi lập tức cảm thấy
như gặp quỷ đầu thai. Hàn Lỗi, đó là Hàn Lỗi!
Mọi người nhìn thấy vẻ
mặt Hàn Lỗi cười đến ôn nhu hướng tôi đi đến, cả đám liền hồi hộp chờ phản ứng
của tôi.
Hàn Lỗi không đeo mắt
kính, anh cười hết sức ôn nhu…thậm chí còn có chút kinh khủng nữa. Tôi kinh hồn
bạt vía, da đầu hoàn toàn tê dại.
“Ha, chồng yêu. Trùng hợp
ghê nha!”
…cũng gay cấn không kém
gì Xì Trum bắt nạt Gargamel.