
này sống hay không đây?!
Cậu thiếu niên đẹp trai
này hiển nhiên không hề lo lắng bọn họ sống thế nào, vẫn tiếp tục duy trì nụ
cười gặp ai cũng trưng ra, hơn nữa hễ cứ gặp tôi là uy lực của nụ cười này càng
tăng lên gấp bội, không có biện pháp, ai bảo tôi là ân nhân của cặp tình nhân
này chứ.
Hà Dịch là một đứa trẻ
tốt, rất biết cách báo ân, trừ việc đối với tôi mỉm cười thăm hỏi ra thì còn
rất chân chó châm trà rót nước, không chút nào giữ lại, kính dâng tài năng sáng
tạo cùng năng lực sáng tác của mình, chủ động cùng tôi chia sẻ công việc, để
cho kẻ có cuộc sống gia đình đang bình ổn trôi qua, dễ dàng thoải mái là tôi
này càng thêm thư thả ngàn lần.
Chúng chị em mỹ nữ nhìn
thấy sự hài hòa phối hợp của tôi và cậu trai trẻ thì không nhịn được rối rít âm
thầm rỉ tai nhau, cuối cùng nghiêm túc cho ra một kết luận phủ đầu với uy lực
công kích không hề bé nhỏ: Hạ Anh và Hà Dịch có gian tình!
Đối mặt với suy nghĩ
huyễn hoặc tự cho mình là đúng này của mấy bà cô, tôi cùng với Hà Dịch chỉ nhìn
nhau cười một tiếng, tiếp tục làm việc của bản thân, dù sao thanh giả tự thanh*, bọn họ thích nghĩ thế nào thì cứ việc nghĩ thế đấy đi. Dù sao có người
biết rõ nguyên nhân chân chính là được rồi, ít nhất việc này tôi biết, Hà Dịch
biết, quan trọng nhất là Hàn Lỗi cũng biết, như vậy là đủ.
(*thanh giả
tự thanh: nguyên gốc câu này là ‘thanh giả tự thanh, tục giả tự tục’, có nghĩa
là trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay. Câu này chuẩn ^^~)
Nhờ phúc đức của Hà Dịch
bảo bối, tôi đã có thể dễ dàng tan ca sớm, cùng Hàn Lỗi tay trong tay tham gia
bữa tiệc.
Nếu nói đến việc tham dự
một bữa tiệc, theo tôi hiểu thì đó chính là cùng với tổ hợp các “Tiểu thư và
mấy lời” mà thành công trong công việc, tính chất này không sai biệt lắm, gặp
mặt, tiếp xúc, bồi chuyện, bồi ăn, bồi uống, tục xưng gọi là “ba theo
Đi tới trước cửa nhà
hàng, tôi rất dễ dàng kết luận đây chính là một nơi cấp cao, dù gì thì mấy ngôi
sao kia cũng không phải tự nhiên mà phát sáng nha.
Bên trong trang trí hết
sức phong cách, có một hàng lang thật dài, gấp khúc, chính giữa có ao cá với
những hòn non bộ, xung quanh là những rặng trúc xanh mướt, con đường nhỏ rải
đầy đá sỏi, khung cảnh hết sức êm đềm, thanh thản. Phục vụ dẫn chúng tôi rẽ
trái rẽ phải, đi đến tận cùng mới dừng lại trước cửa một gian ghế lô*, bởi vậy có thể thấy rằng, đây là một gian ghế lô rất rất bí mật.
(*ghế lô:
cái này khá phổ biến trong ngôn tình hiện nay, theo ta được biết thì đó là một
gian phòng bao theo kiểu Nhật, cái kiểu các nàng xem phim là biết đó, có cửa
kéo này, bàn ghế cùng trang trí theo phong cách Nhật, mà theo đoạn tả cảnh trên
ta nghĩ chắc cũng là một nhà hàng kiểu Nhật á. Ta chỉ biết thế thôi, ai hiểu rõ
hơn xin hãy chỉ giáo nhé >”<, vì ko hiểu lắm nên ta ko dám thay~~~)
Người phục vụ cung kính
kéo cửa, ngay lập tức đập vào mắt tôi chính là cảnh tượng “Hồng Lâu Mộng” điển
hình: mấy người phụ nữ vây quanh một người đàn ông, mà không ngoa thì chính là
phiên bản “một chú lùn và bảy nàng Bạch Tuyết”, bởi vì bọn họ vừa đúng là tám
người.
(=”=)
Vấn đề là cái người đàn
ông kia…ách, sắc thì thôi bỏ đi, dù sao lão thê thảm thế tôi không nỡ nhìn, vóc
người thì như Địa Trung Hải, mắt ti hí như hạt đậu, mũi đỏ như cà chua, môi dầy
như chuối luộc, tay chân như móng heo, bụng thì trương phềnh, xem qua là biết
bên trong toàn bia rượu chứ đâu.
Tôi cố nén xúc động muốn
cười ầm lên của mình, yên lặng để Hàn Lỗi kéo vào bên trong phòng.
“Lý tổng, ngại quá, chúng
tôi tới muộn.” Hàn Lỗi buông tay tôi, vươn người về phía trước bắt tay với Lý
tổng, cũng khách sáo hàn huyên vài câu, trưng ra cái mặt nạ đầy tính nhân văn
và nho nhã.
Lý tổng giống hệt như
thế, chìa ra cái móng heo của mình cùng Hàn Lỗi trò chuyện, lảm nhảm vài câu:
“Nào có, nào có, là tôi đến sớm thôi…” Lời nói dối trá, chẳng qua cái cặp mắt
hạt đậu kia vẫn cứ không ngừng len lén ngó về phía tôi thì phải.
Hàn Lỗi cũng chú ý tới
tầm mắt của lão, cho nên không để lại dấu vết dời chuyển thân mình cao lớn của
anh, vừa lúc ngăn trở tầm mắt hạt đậu trong phạm vi tối đa, dùng thanh âm khách
khí nghe không ra tình cảm nói: “Đây là nhà thiết kế trực thuộc công ty của
chúng tôi, Hạ tiểu thư.”
Nghe vậy, Lý tổng khẩn
cấp vươn móng heo, chờ cùng tôi nắm tay, chẳng qua là Hàn Lỗi vẫn cản trở trước
mặt khiến lão có chút không hiểu cho lắm, cho nên dần dần lộ ra vẻ cười thô tục
không chút thuần khiết mà vẫn cho rằng chỉ có mình mới biết lí do của nó.
Vì lễ phép, tôi đành đẩy
đẩy Hàn Lỗi, khó khăn vươn tay của mình chủ động cầm lấy cái móng heo kia.
Lý tổng phát huy quái lực
gạt bỏ Hàn Lỗi, tiến tới trước gót chân tôi, dùng con mắt hạt đậu nóng rực nhìn
tôi, bờ môi khêu gợi dầy như tường thành lúc mở lúc đóng.
Tôi nhìn môi của anh,
không nhịn được âm thầm đổ mồ hôi dưới đáy lòng, may mà chúng tôi là người
Trung Quốc, chào hỏi không cần hôn vào mu bàn tay, nếu không bị cái môi kia hôn
vào, tôi sẽ phải nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc có nên hay không chém đứt