
quyền cước của mình, để cho kẻ “thân mang võ nghệ” như tôi ngồi một xó quả
thực là rất đáng sợ nha!
Tôi thong dong bình tĩnh
từ trong túi lấy ra một sợi dây thun, tùy ý đem cột mái tóc dài sau gáy lại
thành một túm, đem túi vứt cho cô gái nhỏ phía sau, quay đầu hài lòng nhìn ánh
mắt sùng bái cùng ngưỡng mộ của cô ấy rồi nở một nụ cười hết sức anh tuấn: “Em
gái, chị đây là vì cô mà đánh nhau, nếu chị có thể an toàn mang cô ra khỏi nơi
này, đáp ứng chị một yêu cầu, được không? Nhưng mà bây giờ, có thể cho chị biết
tên của em được không?”
Nhìn vẻ mặt tự tin còn có
chút hưng phấn của tôi, cô ấy ngơ ngác gật đầu nói: "Tốt, em đáp ứng, tên
em là Lưu Tĩnh."
“Rất tốt, vậy bây giờ hãy
bảo vệ tốt túi của chị rồi lùi về bên tường chờ một lát, chị đây rất nhanh sẽ
đem em ra khỏi chỗ này.” Dứt lời, tôi cho cô ấy một nụ cười an tâm xong liền
xoay người đối phó với tên hài cốt được cử ra ứng chiến.
Nói thật, nhìn thân thể
gầy yếu của cậu trai hài cốt này, tôi thật là có chút không hạ thủ nổi nha,
nhưng mà khi thấy hắn ta không chút do dự vung một quyền hướng tới mình, lòng
thương hại của tôi lập tức biến mất không còn tăm hơi, mặt trầm xuống, nhanh
chóng né tránh rồi tặng cho hắn một quyền ngay trên bụng. Hắn kêu lên đau đớn
rồi lăn đến cạnh góc tường “tĩnh dưỡng” một mình.
Còn lại ba tên tựa hồ
hoàn toàn không hề nghĩ tới tôi có thể lợi hại được như vậy, không dám tin ngó
chằm chằm tôi.
Rất nhanh, tên tóc dài
phái ra kẻ cơ bắp hơn nữa, tôi thấy cậu trai cao chưa qua đến bả vai mình vung
ra mấy nắm đấm liền cẩn thận né tránh, cúi người xuống, đá chân lên không chút
chậm chạp quật ngã hắn ngay lập tức, đá về góc tường tiếp tục “nghỉ ngơi”.
Hoàn hảo là hôm nay tôi
mặc quần nha.
Cậu tóc dài trợn tròn
mắt, đẩy đẩy tên mập lên trước.
Đại mập mạp thân hình tuy
lớn nhưng động tác nhanh nhẹn, thoáng cái đã vọt đến sau lưng tôi tính từ đó mà
công kích, tôi một phát liền bắt được bàn tay đầy thịt này, xoay người, biểu
diễn một cú ném qua vai ngoạn mục, cũng không chút lưu tình thưởng cho hắn thêm
mấy quyền vào cái bụng thừa mỡ nữa.
Thật ra thì cùng với bọn
đàn ông đánh nhau cũng có chút quá sức, mặc dù bọn chúng chỉ là thiếu niên
nhưng mà thể lực của nam nữ vẫn luôn khác biệt không nhỏ, cũng may tôi chịu khó
tập luyện hằng ngày, còn mấy người này có vẻ tựa hồ chưa từng luyện qua.
Thấy ba tên bị mình đánh
bay trong chớp mắt, tôi liền muốn cảm tạ mấy bà chị không chung huyết thống của
mình, cảm tạ luôn mấy tên côn đồ năm đó bắt nạt tôi, nếu không có bọn họ, tôi
làm sao có thể chuyên tâm học võ, làm sao có thể có được chiến tích huy hoàng
tối nay đâu.
Tôi phủi phủi bụi trên
tay, vẻ mặt như Tu La Địa Ngục tiến gần tới cậu tóc dài.
Cậu này không hiền lành
dễ bảo gì cho cam, đây mới chính xác là côn đồ chính hiệu, nhưng mà sau khi
thấy đồng bọn bị đánh bại thì liền vội vàng hoảng sợ cầu xin tôi tha thứ.
Tính đi tính lại, dù thế
nào đám này cũng chỉ là mấy đứa trẻ bồng bột, tôi buông lỏng thân mình, nghĩ
giáo huấn bọn chúng một chút thế rồi thôi, ai bảo dám đi bắt nạt phụ nữ, ai bảo
dám gọi tôi là bà cô? Bất quá nếu cậu tóc dài này đã biết nhận sai, tha thứ cho
nó một lần cũng chẳng sao, dù sao ba kẻ té ngã trên mặt đất kia còn chờ hắn dìu
về nhà nữa mà!
Đúng lúc tôi đang xoay
người đi về phía Lưu Tĩnh, muốn quay trở về nhà mình đưa ra yêu cầu với cô gái
này thì đột nhiên bị đánh lén.
Tôi hét thảm một tiếng,
sau lưng vang lên những tiếng cười gian trá đắc ý.
Tôi cúi người ngồi xuống
ôm lấy cổ chân phải bị cây gậy tàn bạo đập vào, thật con mẹ nó đau a, đoán
chừng gãy xương rồi cũng nên.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn
thấy cậu tóc dài kia cầm trên tay một câu gậy gỗ không biết lấy từ đâu, vẻ mặt
tiểu nhân đắc chí đứng trước mặt tôi, nở nụ cười hết sức vô sỉ.
Tiếp theo, hai mắt anh
lóe lên, giơ cao cây gậy muốn vung tới đầu tôi.
Mẹ kiếp, quả này mà bị
anh đánh thật vào đầu thì khéo tôi xuyên không mất?!
Cho nên tôi hồi quang
phản chiếu*, giơ lên bàn tay vốn đang ôm cổ chân phải rồi giữ
chặt lấy cây gậy ở trên đỉnh đầu mình, hai người giằng co bất động.
(*hồi quang
phản chiếu: khụ, cái này ai không hiểu để ta giải thích. Chữ “hồi” là quay
lại, “quang” là ánh sáng, “phản” là trở lại, chiếu là soi sáng. “Hồi quang phản
chiếu” tức là quay ánh sáng trở lại, soi rọi chính mình. Người ta thường nói
khi một người sắp chết thường sẽ có hồi quang phản chiếu, tức là đột nhiên cảm
thấy mình khỏe hơn, tràn trề năng lượng, khí lực, ăn nhiều hơn, làm khỏe hơn,
rồi mới ra đi. Ý chị Hạ Anh là trước lúc chết lấy chút hơi tàn đánh lại kẻ địch
ấy mà='>'>)
Cổ chân của tôi truyền
tới từng cơn đau nhói, mồ hôi lạnh từ trên trán từng giọt chảy xuống, tôi biết
tình huống bây giờ đối với mình hết sức bất lợi, đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên
trong đầu. Hình như tôi vừa nhìn thấy một cái đầu trọc sáng lên loang loáng,
nếu như bây giờ có thể gặp được cậu đầu trọc cùng cậu bờm sư tử thì hay biết
mấy.
Đúng lúc tôi đang không
ngừng cầu nguyện thì quả nhiên nhìn thấy một cái đầu bóng lo